Nàng lại nhìn Lục Kiến Vi một lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi khách điếm. Cửa viện lần nữa được đóng lại, Tiết Quan Hà chạy về hỏi: “Chưởng quầy, cứ thế thả nàng đi sao?” “Thế nào? Luyến tiếc nàng?” Lục Kiến Vi chế nhạo. Tiết Quan Hà xua xua tay: “Không phải không phải , ta chỉ lo nàng không giữ lời chạy mất thì phải làm sao? Hơn nữa mỗi tháng nàng chỉ kiếm được chút xíu như vậy, đúng là trả không nổi mà.” Lục Kiến Vi: “...” Ngay cả Tiểu Khách cũng cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.