Mục lục
Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần trộm lại không như vậy.

Hắn trưng ra vẻ mặt bình thường, thê thảm khóc ròng nói: "Lục chưởng quầy, Lục nữ hiệp, Lục tiền bối, ta thật sự không có ác ý gì đối với khách điếm, ngài đại nhân có đại lượng mà buông tha cho ta đi, nơi này thật sự không phải chỗ cho người ở đâu!"

"Đương nhiên không phải chỗ cho người ở." Lục Kiến Vi thong thả nói: "Đây là chuồng ngựa."

Lương Thượng Quân dở khóc dở cười: "Lục chưởng quầy, mấy người này đắc tội với ngài nhưng ta không hề đắc tội ngài mà."

"Ngoại thành Đông Lưu Thành, Vân Lai khách điếm, nếu không phải ngươi âm thầm trộm đan dược Bạch Ngọc Linh Chi thì chúng ta cũng sẽ không chậm trễ chuyến đi."

"Đó chỉ là hiểu lầm, ai biết Đông Lưu song hiệp lại không nói đạo lý như vậy."

"Phải không?" Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ta nhớ rõ ngày hôm ấy ngươi ăn mì, dựa vào khung cửa xem náo nhiệt rất vui mà."

Hai tay Lương Thượng Quân bị trói chặt, nếu không thật sự hắn rất muốn lau mặt.

"Đó chỉ là chút sở thích của ta mà thôi, Lục chưởng quầy, ta thật sự không cố tình muốn xem trò náo nhiệt của ngài, hơn nữa có Yến tiền bối ở đó, Đông Lưu song hiệp cũng không chiếm được ưu thế."

"Ta không quan tâm ngươi xem ai diễn trò, chỉ có thể nói, gặp phải ta là xui xẻo của ngươi." Lục Kiến Vi không dao động.

Nàng cẩn thận quan sát gương mặt của Lương Thượng Quân.

Thuật dịch dung quả thực rất tuyệt diệu, mặt nạ vừa vặn với làn da, biểu cảm không hề có cảm giác cứng ngắc, không nhìn ra một chút dị thường nào.

"Lục chưởng quầy, ngươi đừng nhìn ta như vậy." Lương Thượng Quân ngượng ngùng cúi đầu: "Ta ngại lắm đó."

"…"

Đeo thêm một lớp mặt nạ thì da mặt cũng dày hơn.

Nàng gọi Trương bá tới: "Xách hắn ra ngoài, dùng nước tắm rửa sạch sẽ, lột mặt nạ của hắn ra."

Trương bá vâng lời, sau khi xách ra, lão xấu hổ nói: "Chưởng quầy, ta không biết thuật dịch dung, cũng không biết tháo mặt nạ."

Mặt nạ cần phải được gỡ bỏ bằng một loại nước thuốc đặc biệt, nếu không sẽ bị chảy khi tiếp xúc với nước, vậy làm sao có thể bảo trì lâu dài?

Hàn Khiếu Phong đúng lúc nói: "Hàn mỗ có thể giúp đỡ."

"Làm phiền ngươi." Lục Kiến Vi cười gật đầu.

"Lục chưởng quầy khách khí rồi." Hàn Khiếu Phong nói: "Thật ra thì ta cũng tò mò xem liệu người này có phải là Lương Thượng Quân hay không?"

Lương Thượng Quân: "…"

Cảm giác như hắn đã biến thành một con khỉ bị người ta vây xem.

Nếu sớm biết sẽ lưu lạc đến mức này, hắn nhất định sẽ lên kế hoạch chu toàn hơn trước khi tiến vào khách điếm.

Vô số lần thành công đã sinh ra cho hắn kiêu ngạo cùng tự phụ, khiến hắn quên mất rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Trong lần thất bại ở Vân Lai khách điếm, Lương Thượng Quân tự an ủi mình chỉ là xui xẻo mà thôi.

Với danh hiệu thần trộm đệ nhất giang hồ của mình, làm sao hắn có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu?

Trong lúc hắn miên man suy nghĩ, Trương bá mang hắn đến hậu viện, dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.

"…"

Hu hu hu hu, sau này hắn nhất định phải nhớ kỹ, có chọc người nào cũng đừng chọc ghẹo Bát Phương khách điếm!

Hàn Khiếu Phong cũng đi theo ra hậu viện lột mặt nạ Thiên Diện Thần Thâu.

Mùi thức ăn từ nhà bếp thoang thoảng trong không khí, đèn lồng dưới mái hiên cũng được thắp sáng, màn đêm buông xuống, trên trời đầy sao lấp lánh.

Con ngựa khịt mũi phát ra tiếng phì phò, đôi mắt to đen bóng chớp chớp, tò mò nhìn hai người một đứng một ngồi trước chuồng.

Lục Kiến Vi vỗ vỗ mặt ngựa, hỏi: "Nhiều ngày như vậy rồi mà Võ Lâm Minh vẫn chưa phái người tới, Ôn công tử, ngươi nói xem vì sao?"

“Nội bộ Võ Lâm Minh có các phân đường khác nhau, giữa bọn họ cũng có phân tranh, Thiên Khôi Đường của Du thiếp hiệp và Văn Xương Đường từng có xảy ra tranh chấp."

Lục Kiến Vi trêu chọc: "Nghe nói… Ôn công tử nghe được rất nhiều tin tức, chắc là có nguồn tin tức đặc biệt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK