“Chuyện này ngươi không cần lo lắng.” Lục Kiến Vi nói thẳng: “Tình trạng sức khỏe của ngươi rất không lạc quan, mặc dù ta dùng dược liệu tốt nhất cũng chỉ có thể bảo vệ ngươi nửa năm.”
“Ta biết ta sống không được bao lâu.” A Mộc Yên suy yếu mà cười cười: “Ta đã rất thỏa mãn.”
Nàng nhìn về phía Hách Liên Tuyết, ánh mắt yên lặng mà hiền hoà.
Trong lòng Hách Liên Tuyết không nỡ, nàng thật sự không thể hiểu được, phụ thân nàng vì sao phải nhốt một người trong sơn động nhiều năm như vậy.
“A Mộc Yên, có một vài lời không cần giấu trong lòng.” Lục Kiến Vi thiện ý nhắc nhở: “Đừng để lại tiếc nuối cho bản thân.”
A Mộc Yên: “Cảm tạ. Chỉ là ta lo lắng các ngươi đi chuyến này sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ta còn có sức, nhất định phải hỏi mệnh cổ một câu.”
“Nguy hiểm?” Hách Liên Tuyết lập tức căng thẳng: “Không phải chỉ đi hỏi rõ nguyên do sao?”
Trong lòng nàng biết được mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng vẫn luôn không dám nghĩ sâu xa hơn, dù sao Hách Liên Chinh cũng là phụ thân nàng, Tiêu Dao Tông cũng là tông môn lớn mà nàng ở từ nhỏ tới lớn, nàng thật sự không muốn nhìn thấy những gió tanh mưa máu kia xảy ra trong tông môn.
A Mộc Yên chậm rãi nói: “Tu vi của Hách Liên Chinh đã đến cấp chín, theo ta được biết, minh chủ của Võ Lâm Minh, trưởng lão của Kình Thiên Điện, cũng không phải Võ Vương cấp chín.”
“Nhưng chưởng quầy là Võ Vương cấp chín.” Hách Liên Tuyết trả lời một câu.
A Mộc Yên: “…”
Đồng tử của nàng đột nhiên co rút, qua một lúc lâu mới gian nan hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“27.”
A Mộc Yên: “… Khó trách ngươi là quý nhân của cả ba tộc.”
Không có thực lực như vậy, cũng không gánh vác nổi cái danh ân nhân cứu mạng của cả ba tộc.
Nàng bỗng nhiên sinh ra dũng khí vô hạn, nói: “Lục chưởng quầy, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết.”
Lục Kiến Vi hiểu ý của nàng, chỉ là ——
“Lấy tình trạng sức khỏe của ngươi bây giờ, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Lục chưởng quầy, cầu xin ngài.” Ánh mắt của nàng cực kỳ cố chấp.
Giam cầm hai mươi năm tuy rằng làm ý chí của nàng trở nên mạnh mẽ, lại cũng làm nàng trở nên cố chấp.
Tận mắt nhìn thấy Hách Liên Chinh chết, đã thành chấp niệm cuối cùng của nàng.
Trong lòng Lục Kiến Vi khẽ thở dài, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc: “Ta có thể dùng thuốc để ngươi khôi phục trong thời gian ngắn, đưa ngươi đi Tiêu Dao Tông, nhưng cái giá của việc này là tuổi thọ của ngươi. Đi một chuyến này, ngươi sẽ chết.”
“Trước kia ta cố gắng sống là vì một ngày nào đó có thể thấy hắn thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn, rốt cuộc ta cũng chờ tới cơ hội, đây là cơ hội duy nhất của ta, ta không quan tâm thọ mệnh nửa năm này.”
“Mạng của ngươi thì tự ngươi làm chủ.” Lục Kiến Vi nhàn nhạt nói: “Nhưng mà có một số việc cần sớm làm quyết định, ngày mai chúng ta sẽ đi tới Tiêu Dao Tông, các ngươi thương lượng xong thì tới tìm ta.”
Khóe mắt A Mộc Yên rưng rưng: “Cảm tạ.”
Lục Kiến Vi trở lại phòng mình tiếp tục luyện chữ.
Một lúc sau, Hách Liên Tuyết tới gõ cửa với đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy Lục Kiến Vi, không nhịn được nhào tới ôm lấy nàng.
Nước mắt rơi không tiếng động làm ướt vạt áo trước của nàng.
Lục Kiến Vi: “…”
Nàng để mặc cho Hách Liên Tuyết ôm một lát, mới nhẹ giọng hỏi: “Quyết định xong?”
“Lục chưởng quầy, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ,” Hách Liên Tuyết nức nở nói: “Nếu là ngài, ngài sẽ làm sao?”
Lục Kiến Vi vỗ vỗ nàng: “Khi ngươi không biết lựa chọn như thế nào, vậy thì cứ theo nước chảy bèo trôi, để vận mệnh lựa chọn.”