Vân Huệ hơi sửng sốt: "Nhưng mà ta không biết võ công, nếu như gặp kẻ xấu thì các ngươi còn phải để ý tới ta nữa, giống như hai gã sát thủ ở chuồng ngựa, suýt chút nữa thì Trương ca và Viên y sư đã... Mà ta lại chẳng giúp đỡ được gì."
"Đâu phải thế?" Lục Kiến Vi cười khen: "Trương bá đã nói với ta rồi, nếu không phải nhờ ngươi ném thuốc ra để khống chế kẻ địch thì tình huống sẽ càng nguy hiểm thêm."
Đồng thời nàng còn hỏi Tiểu Khách trong lòng: "Với tuổi tác như Vân nương tử, có thể học được võ công hay không?"
"Muốn kiểm tra đo lường à?" Tiểu Khách hưng phấn hỏi.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát, nói: "Kiểm tra đo lường cả A Điều và Vân Huệ đi."
"Vi Vi, ta phát hiện ngươi hào phóng hơn rồi đấy." Tiểu Khách nhanh nhẹn trừ mười ngàn đồng: "Ngày xưa đến một văn tiền ngươi cũng không nỡ tiêu."
"Hồi mới tới trên người có đồng nào đâu, lại không có khả năng tự bảo vệ bản thân, đương nhiên cần phải tích tiền để mua đạo cụ và võ kỹ rồi. Huống hồ, ta cũng đâu có cho không."
Những người này đều là sức lao động chất lượng cao, đào tạo xong còn không cần trả tiền công, chẳng qua giai đoạn đầu phải tốn chút tiền mua võ kỹ thôi, thật ra thì cũng không coi là hào phóng.
Tiểu Khách: "Ngươi không sợ các nàng có vũ kỹ rồi thì sẽ rời khỏi ngươi, hay thậm chí là phản bội ngươi ư?"
"Trông các nàng ngu ngốc lắm sao?"
"Có ý gì?"
"Công nhân muốn ăn máng khác, thì một là không đạt được lợi ích mong muốn, hai là cấp trên quá tệ hại, hoặc ba là đã lên đến đỉnh nên không còn cảm giác thành tựu." Lục Kiến Vi hỏi: "Bát Phương khách điếm có giống điểm nào không?"
Tiểu Khách: "Hợp lý, nhưng không ảnh hưởng đến việc sẽ có người đầu óc không bình thường."
"Nếu chuyện như thế xảy ra thật, thì ta sẽ làm bọn họ biết thế nào gọi là hối hận vì được sinh ra trên cõi đời này."
Tiểu Khách: "..."
"Kiểm tra đo lường xong chưa?"
"Kiểm tra đo lường xong rồi." Tiểu Khách trả lời: "A Điều, căn cốt thiên phú 85%, thượng đẳng; kiến nghị tâm pháp Thường Hoan Hỉ; kiến nghị võ kỹ Nhất Thốn Tiên Pháp."
"Vân nương tử thì sao?"
"Vân Huệ, căn cốt thiên phú 80%, trung đẳng thiên về thượng đẳng; kiến nghị tâm pháp Tế Vũ Hiểu Tình; kiến nghị võ kỹ Lưỡng Tam Điểm."
Lục Kiến Vi: "Ám khí?"
"Đúng vậy, Vân nương tử cẩn thận, tính tình dịu dàng, không hợp với tấn công chính diện."
"Đã hiểu. Chỉ là ta không ngờ căn cốt thiên phú của nàng cao như vậy, đúng là chậm trễ."
"Thiên phú của A Điều xuất sắc, nàng là mẫu thân của A Điều, tất nhiên sẽ không kém." Tiểu Khách gấp gáp hỏi: "Bây giờ mua liền sao?"
Lục Kiến Vi: "Không vội."
Cuộc trò chuyện trong đầu chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Vân Huệ nhận được sự khẳng định từ nàng, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên không phát hiện nàng đang mất tập trung.
"Đó cũng là nhờ thuốc viên A Điều đưa có tác dụng, còn ta chỉ ném một cái thôi."
Đương nhiên lòng nàng muốn ở cùng với nữ nhi, nhưng bởi vì chuyện của A Điều, Lục chưởng quỹ vừa phải lặn lội đường xa đến Điền Châu, lại còn đích thân xâm nhập vào nơi nghe đồn rằng rất đáng sợ là Hồn Đoạn Lĩnh, đây là ân tình dùng cả đời cũng không trả hết được, nàng không muốn làm gánh nặng thêm nữa.
Lục Kiến Vi trực tiếp hỏi: "Nếu Vân nương tử có cơ hội luyện võ, vậy ngươi có nguyện ý hay không?"
"Ơ?" Vân Huệ ngơ ngác: "Luyện võ? Ta cũng luyện được ư?"
"Sao lại không?"
"Ta, ta rất vụng về, tuổi tác thì lớn, chắc chắn là không được đâu." Là nữ tử bị thói đời này dạy nên, vì vậy lúc nào nội tâm cũng tự ti nhút nhát.
Lục Kiến Vi chỉ nói một câu: "Ngươi không muốn học võ công để bảo vệ A Điều sao?"
Muốn chứ! Rất muốn!
Mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, Vân Huệ chỉ hận không thể quay về mười năm trước, nếu mình có bản lĩnh giỏi thì có thể bất chấp sự áp bức của dòng họ, thẳng thừng mang A Điều xa chạy cao bay rồi.