Tia nắng ngoài viện chiếu lên tóc mai nàng, trâm ngọc sặc sỡ lắc lư theo từng cử động ánh lên bạch quang kinh diễm.
Khoé môi Lục Kiến Vi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn mọi người.
“Yến võ sư nếu bận tâm giá cả thì nên nói sớm ngay lúc đặt phòng. Ngươi náo loạn như vậy chắc hẳn là có nguyên nhân, không bằng nói ra nghe thử.”
Yến Phi Tàng tức khắc nghẹn lời.
Làn da cổ đồng vì phơi nắng không nhìn ra sắc đỏ, nhưng có thể nhận ra Yến Phi Tàng đang xấu hổ.
Hắn quả thật không để tâm giá cả, bị Lục chưởng quầy chỉ điểm sơ hở trong đao pháp còn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả tiền phòng và tiền cơm đắt đỏ.
Hắn chỉ là ——
“Lục chưởng quầy, lộ phí trên người ta không đủ, khách điếm lại không cho ghi sổ, không bằng để ta ở lại làm tiểu nhị gán nợ đi.”
Lục Kiến Vi: ???
Những người còn lại: “……”
Kinh hỉ tới quá nhanh, Lục Kiến Vi cũng có chút sửng sốt.
“Tiểu Khách, ta vốn dĩ còn muốn lấy bảo đao hoặc đao kỹ ra dụ hắn ở lại, không ngờ hắn vì chút chuyện nhỏ đã tới cửa xin việc, ta có cảm giác như mình bị lỗ rồi.”
Tiểu Khách không hiểu.
“Như thế không tốt sao? Khách điếm hiện tại đang cần một võ giả cao cấp làm hộ viện, chiến lực hắn không tệ, trên giang hồ cũng có uy danh hiển hách, người bình thường đều không dám trêu chọc hắn.”
“Nhưng như thế thì không còn tiện làm ăn nữa.” Lục Kiến Vi cảm thấy có chút tiếc nuối: “Bảo đao và đao kỹ bán cũng được khối tiền đó.”
Hiện tại hắn lại nói thẳng bản thân không có tiền, bảo nàng làm sao bán đây?
Tiểu Khách: “……” Đúng là đạt được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lục Kiến Vi có ý muốn gỡ gạc bèn nói: “Tiều thuê phòng của ngươi hôm nay đã trả đủ, không thiếu tiền không cần gán nợ.”
Thế nhưng Yến Phi Tàng tâm ý đã quyết.
“Ta muốn tiếp tục ở lại khách điếm, sau này tiền thuê phòng và tiền cơm ta sẽ làm công để trả.”
Trực giác nhạy bén cho hắn biết Bát Phương khách điếm sẽ là “quý nhân" trên con đường võ đạo của mình.
Như Lục chưởng quầy nói, bình cảnh của hắn đã dừng lại rất lâu, nơi này rất có khả năng chính là phong thủy bảo địa giúp hắn đột phá bình cảnh.
“Nếu ngươi không đồng ý thì cứ đánh đuổi ta ra ngoài.”
Lục Kiến Vi cạn lời, nàng chưa thấy qua người nào lại cố tình thiếu nợ như hắn.
“Tiểu Khách ngươi nhớ kỹ, có người nhìn như lòng dạ chính trực, thực chất lại vô cùng xảo quyệt.”
“Có ý gì?”
“Nếu ta không đồng ý, Yến Phi Tàng sẽ đạt được mục đích khi so tài với ta; nếu ta đồng ý, hắn có thể ở lại khách điếm, trước sau gì cũng tìm được cơ hội tiếp tục so tài.”
Tiểu Khách bừng tỉnh đại ngộ.
“Gian trá! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
Nó lại có chút lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta còn giữ hắn ở lại khách điếm không?”
“Yên tâm, ánh mắt hắn ngay thẳng không phải kẻ gian tà.” Trực giác nhìn người của Lục Kiến Vi rất chuẩn: “Cùng lắm thì có hơi xảo quyệt, nhưng ít ra còn đỡ hơn vô tri.”
Có thể tu luyện đến cấp sáu tuyệt đối không phải người ngu xuẩn.
“Vậy thì tốt.”
“Tốt thì tốt, nhưng còn phải mài giũa tính tình hắn.”
Lục Kiến Vi nhìn Yến Phi Tàng, thu liễm ý cười.
“Khách điếm vừa lúc thiếu một người chẻ củi, nếu ngươi cứ khăng khăng muốn ở lại thì về sau củi lửa trong tiệm đều do ngươi phụ trách.”
“Được.” Yến Phi Tàng không chút do dự nói: “Củi ở đâu? Bây giờ ta đi chẻ ngay.”
Nét mặt Lục Kiến Vi không mặn không nhạt: “Không vội, ngoài chẻ củi ra còn có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”
“Lục chưởng quầy cứ nói.”
“Khách điếm có quy củ cấm ẩu đả, ngươi đã là tiểu nhị khách điếm thì ngày sau phải có nhiệm vụ giữ gìn trật tự khách điếm, rõ chưa?”
“Ta vẫn chưa rõ lắm.” Mắt Yến Phi Tàng lộ ra hoang mang: “Cái gì gọi là giữ gìn trật tự khách điếm?”
Lục Kiến Vi trực tiếp lấy hắn làm ví dụ tương phản.
“Hôm nay ngươi tới cửa ầm ĩ đòi so tài chính là làm nhiễu loạn trật tự khách điếm, gây trở ngại việc làm ăn của ta, giờ thì hiểu rồi chứ?”
Yến Phi Tàng: “…… Hiểu rồi.”
Bên trong khách điếm không thể, vậy bên ngoài chắc hẳn không thành vấn đề.
“Hiểu rồi sao còn không đi chẻ củi?”
“Được.” Hắn xoay người đi vài bước lại quay về hỏi: “Củi ở đâu?”
Tiết Quan Hà vội vàng hoàn hồn nói: “Ta dẫn ngươi đi!”
Đường đường một võ sư cấp sáu lại ở khách điếm chẻ củi, nói ra ai tin?
Chưởng quầy đúng là Thần!
Hai người Lữ Tào ở lầu hai liếc nhau, trong mắt đều có thêm vài phần cẩn trọng. Ngụy Liễu lại chau mày.
“Cứ như vậy chẳng phải sẽ có nhiều tên vô lại noi theo sao? Chỉ cần nói mình không có tiền, muốn ở lại khách điếm làm tiểu nhị gán nợ là có thể ở luôn tại khách điếm.”
Trương bá và Nhạc Thù giật mình, cảm giác như bị người ta mắng.
“Ngươi cho rằng người nào cũng lợi hại như Yến tiền bối?” Đào Dương lắc đầu nói: “Nếu là hai người chúng ta phỏng chừng đã sớm bị quét ra khỏi khách điếm?”
Ngụy Liễu: “……”
Được thôi, giang hồ đúng là phức tạp khó nói.
Nắng gắt không kiêng nể gì phóng thích một trăm phần trăm năng lượng. Lục Kiến Vi đuổi được Yến Phi Tàng, đang chuẩn bị xoay người đi vào thính đường thì bỗng một vạt váy tinh xảo từ hành lang lướt qua người nàng.
Tơ chỉ lấp lánh chiếu rọi.
“Lục chưởng quầy!” Ngụy Liễu vội vàng gọi nàng lại.
“Ngụy cô nương có chuyện gì sao?” Gặp khách hàng tiềm năng, Lục Kiến Vi nở nụ cười thương nghiệp.
Ngụy Liễn quan sát váy áo nàng, mắt lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ.