Nói xong, rời đi một cách dứt khoát.
Tán khách: “…”
Ba ngày sau, ba người bọn Lục Kiến Vi đến Thương Châu.
Bởi vì sự tồn tại của cửa hàng đồ sắt Diêu gia, Thương Châu phồn hoa hơn Túc Châu rất nhiều, trong thành đông như trẩy hội, đa số đều là võ giả, đường phố còn có rất nhiều thợ rèn ở trần.
Những thợ rèn này không thể xưng là chú tạo sư, nhiều nhất chỉ là chế tạo vũ khí tầm thường cho võ đồ mới ra đời, từ võ sư đến võ giả cơ bản sẽ không tới tìm bọn họ.
Thương Châu là địa bàn của Hách Liên Tuyết, sau khi vào thành, nàng chủ động làm người dẫn đường.
“Các sư phụ thợ rèn này tuy rằng không phải chú tạo sư thật sự, nhưng bọn hắn đều là tai mắt của cửa hàng sắt trong thành, cũng là người dẫn đường.”
Muốn đi vào cửa hàng đồ sắt Diêu gia trước hết cần phải qua cửa ải của những thợ rèn này, điều kiện phù hợp mới có thể được thợ rèn giới thiệu vào cửa hàng đồ sắt Diêu gia.
Tất nhiên, đi vào cửa hàng đồ sắt không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu.
Diêu gia có quy tắc nghiêm ngặt, chú tạo sư cũng chia thành ba bảy loại, muốn nhìn thấy đại sư thật sự, chỉ có tiền là không đủ, mối quan hệ, tài nguyên vân vân một thứ cũng không thể thiếu.
“Chú tạo sư tài giỏi nhất của Diêu gia cũng ngang tay với Từ đại sư Từ Tam Tác.” Hách Liên Tuyết nói.
Lục Kiến Vi: “Lúc trước ta cũng nghe Yến Phi Tàng nhắc tới Từ Tam Tác, hắn rốt cuộc là người phương nào?”
“Hắn là người ở Liêu Châu.” Bùi Tri trả lời: “53 tuổi, lúc mười sáu tuổi đã thành danh, 37 năm qua đã từng đúc rất nhiều vũ khí trong đó có chín món thần binh.”
“Nếu thực lực như nhau thì vì sao hắn lại là chú tạo sư đệ nhất thiên hạ?”
“Chú tạo sư của Diêu gia đã 79 tuổi, hơn hẳn vũ khí mà Từ Tam Tác đúc ra, cho nên chủ nhân của những vũ khí này càng thêm nổi tiếng trên giang hồ.”
Lục Kiến Vi hiểu rõ, tuổi và danh tiếng là hai nguyên nhân thêm vào.
“Chủ nhân của vũ khí là ai?”
Bùi Tri: “Sáu kiệt nổi tiếng khắp giang hồ của Tiêu Dao Tông năm đó, vũ khí của bọn họ được chính đại sư tạo ra.”
“Ba món còn lại thì sao?”
“Cây quạt của Biện Hành Chu, nhuyễn kiếm của Triệu Thụy, còn có hồ lô rượu của chính hắn.”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Lấy hồ lô rượu làm vũ khí, đúng thật là không giống bình thường.”
Khi nói chuyện, ba người đã đi đến trước một cửa hàng đồ sắt.
Người đang rèn sắt chính là một người đàn ông cơ bắp cường tráng, cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt lại rất thật thà chất phác.
Hắn thấy ba người có khí chất không tầm thường, cho nên hỏi: “Ba vị muốn làm gì?”
Lục Kiến Vi không nói nhảm trực tiếp lấy ra cái còi hình con hạc đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ta muốn gặp chủ nhân của cái còi này một lần.”
Người đàn ông cường tráng sửng sốt một chút ngừng việc trên tay, cẩn thận đánh giá cái còi như là đang phân biệt gì đó, một lát sau mới lắc đầu nói: “Chỉ sợ các ngươi sẽ không gặp được bọn họ.”
“Vì sao?”
“Còn có thể vì sao, bị đuổi đi rồi.”