Từ cái khía cạnh này cũng có thể nhìn ra được, ông nội Dis luôn luôn uy nghiêm, tại phương diện đối xử với cháu đích tôn này, quả thật không giống với người khác.
Lúc này, ông nội đi lên lầu.
Minna lập tức đứng thẳng người, Karen bưng chén nước cũng đứng thẳng.
Nhiều khi, trong nhà có hay không có quy củ, cũng không được quyết định bởi hai cái gọi là "Gia giáo" và "Truyền thống", mà là được quyết định bởi trong nhà có người để mình vừa nhìn mà vừa sợ hay không.
Ánh mắt của Dis quét qua cháu trai và cháu gái của mình, dừng lại trên người cháu trai lâu hơn một chút, cũng không nói gì, đẩy ra cửa phòng của mình, đi vào.
Bầu không khí lúc nãy như bị nén lại, sau khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên mới xem như “lưu thông” lại .
Karen thở phào một cái, cúi đầu nhìn về phía Minna, phát hiện Minna cũng đang làm động tác tương tự.
"Ông nội, hình như mỗi ngày đều có nhiều việc bề bộn." Karen hỏi.
"Đúng vậy, công việc trong giáo đường rất nhiều, ông cũng thường xuyên đi công tác." Minna đáp lời.
Đang lúc nói chuyện, cửa phòng ông nội đẩy ra từ bên trong, sau khi ông nội thay một bộ quần áo "Cha xứ" lại đi ra, trong tay còn xách theo một cái cái rương màu đen.
"Ta sẽ không về dùng cơm trưa." Dis nói.
"A, vâng, thưa ông nội." Minna lập tức đáp lại.
Dis đi xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, Karen thông qua bệ cửa sổ trông thấy ông nội đi xuống sân lầu dưới.
Bộ quần áo trên người của Dis này, mang đậm mùi vị của trang phục tôn giáo, nhưng hình như, lại có chút điểm khác biệt, cho ông ta một cảm giác rất dễ nhận biết.
Người ngoài nhìn vào, Dis làm "Cha Xứ", giúp ích rất nhiều cho việc làm ăn của gia đình, cái thân phận này của ông rất dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của giáo dân, cũng nhờ vậy mà có thể... Giúp trong nhà nhận thêm được nhiều đơn hàng.
Nhưng Karen cũng không cảm thấy sự tình chỉ thật đơn giản như vậy, mà đợi đến khi ông nội đẩy ra cửa sân, sau khi đi ra, Karen mới giật mình tìm được nguồn gốc của mùi vị kia.
"Ông của chúng ta, có chút giống như Cửu thúc."
"Anh à, Cửu thúc là ai vậy?"
"Một cha xứ chuyên môn bắt Ma cà rồng."
"A, như vậy à, đang diễn trò sao?"
"Ừm, đúng. Minna, chỗ này cũng phải lau một lần sao?"
"Ừm, còn có cầu thang nữa."
"Để anh giúp đi."
"Thế nhưng mà cơ thể của anh?"
"Không có vấn đề đâu."
Karen bắt đầu giúp Minna lau sàn nhà, lau xong tiếp đến là đến cầu thang, lúc thay thùng nước mới, Karen đi tới trong sân, nơi đó có một cái vòi nước lớn, lấy nước càng nhanh hơn một chút.
Lúc này, chú Mason đã lái xe về, Ron cùng Paul đẩy ra một càng xe cứu thương, phía trên nằm một cụ già, Karen nhìn thấy tóc trắng bên dưới lớp vải trắng che bên trên.
Chú Mason chạy trước vào trong sân, cũng không có chú ý đến Karen đang múc nước ở trong góc sân, mà là đến trước mặt thím Mary.
"Cha đang tìm anh đấy." Thím Mary nói.
"Cha đâu rồi?" ánh mắt của chú Mason có chút hoảng hốt.
Cái này giống như là vừa làm chuyện gì sai lầm, biểu hiện giống như sợ bị phụ huynh trách phạt, do thói quen nghề nghiệp của đời trước, Karen sẽ lưu ý những chi tiết này.
"Cha vừa đi ra ngoài rồi." Thím Mary nói.
"Cái này. . ." Chú Mason tựa rằng vừa thở dài nhẹ nhõm, lập tức nói, "Không có việc gì, không có việc gì, anh ra ngoài tìm cha thử xem, có thể ông ấy đang ở giáo đường."
"Ừm, vậy anh đi đi."
Chú Mason lập tức chạy ra phía ngoài, cũng không lái xe.
Thím Mary cũng không thấy được điểm kỳ lạ này của chú Mason.
Bởi vì lực chú ý của thím lúc này ở đang tập trung lên người của cụ già được đưa về từ nhà dưỡng lão.
Rất nhanh, đã nghe được tiếng thét lên của Thím Mary:
"Trời ạ, trên người của ông ấy tại sao còn có phân!"
...
Vì Paul và Ron không thể hoàn thành nhiệm vụ là yêu cầu thi thể sạch sẽ của thím Mary, đối mặt phu nhân Mary đang nổi giận, bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng.
Paul trước tiên đem cáng xe cứu thương vận chuyển về tầng hầm, Ron thì đi đến trước mặt Karen:
"Thiếu gia Karen, tôi cần mượn dùng thùng nước với đồ lau nhà một chút."
"Để tôi xách xuống giúp cậu."
"Không cần, không cần." Ron vặn vẹo uốn éo cổ của mình, thể trạng của cậu ta rất cao lớn, có chút béo, mặc dù tuổi cũng không lớn, nhưng bụng bia đã nhìn thấy rất rõ ràng, "Để chúng tôi xử lý là được rồi."
Karen cười hỏi: "Cho nên tại sao không có để nhân viên chăm sóc vệ sinh sạch sẽ thi thể của cụ già kia vậy?"
Cái này vốn nên là công việc của nhân viên chăm sóc trong viện dưỡng lão, giúp vệ sinh sơ thi thể của khách, bằng không đợi đến khi người nhà của người ta sang đây xem, nhìn thấy thân thể của người thân mình còn bẩn thỉu, cũng rất khó coi.
"Để thiếu gia ngài chê cười rồi." Ron có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Là do tôi hẹn vị tiểu thư phụ trách chăm sóc cho ngài Mosan hai ngày nữa cùng đi xem phim."
Thì ra là thế. . .