Năng lực...
Karen bỗng nhiên ngồi dậy,
Pall vốn đang nằm trên đầu gối của Karen cũng hơi nghi ngờ một chút mà ngẩng đầu,
Cậu vàng đã mất đi đãi ngộ được xoa đầu, cũng một lần nữa đẩy đẩy đầu hướng về lòng bàn tay.
Giấc mơ của Jeff,
Tiếng thút thít của ngài Mosan,
Phải chăng mình cũng có năng lực, để cho nạn nhân bị giấu dưới sân khấu kia, phản ứng một chút?
Nếu như anh ta có thể nói được cái gì, như vậy hung thủ, phải chăng sẽ có thể trực tiếp xác định được?
Có một cái đánh giá mà Xã hội dành cho nghề Pháp Y được lưu truyền, đó chính là bọn họ có thể làm cho nạn nhân "Nói chuyện" .
Mà nếu như có thể làm cho nạn nhân thật sự nói chuyện,
Đây tuyệt đối là cơn ác mộng dành cho tất cả những hung thủ trên thế giới này!
Thế nhưng là...
Karen lần nữa nhìn xuống bàn tay trái của mình, anh đã quên mất đây là lần thứ mấy trong ngày mà mình nhìn vào vết sẹo này.
Trước hết không đề cập tới cái "Năng lực" mà mình còn không hiểu rõ này, coi như cho dù mình thật sự có năng lực này, chả nhẽ lại dùng năng lực này đi giúp cảnh sát phá án bắt hung thủ sao?
"Cục cảnh sát, báo cáo, sự việc này là ngoài ý muốn, không phải dị ma..."
Điên rồi đi, ha ha.
"Karen."
"Thím?"
Thím Mary bước lên từ dưới tầng hầm, cầm trong tay một cái hộp, đưa cho Karen, ánh mắt thì một mực nhìn lên đầu cầu thang.
"Đây là?"
Karen nhận lấy cái hộp, mở ra, phát hiện là một cái đồng hồ đeo tay, nhãn hiệu là "Monroe", đây không tính là hàng xa xỉ, nhưng giá cả cũng không phải thấp, cái đồng hồ này khoảng tầm 2000 Rupee.
Nhân viên văn phòng hay thích loại đồng hồ này.
"Cảm ơn thím."
Karen tưởng rằng thím mua khối đồng hồ này tặng cho mình, ai ngờ thím lại trực tiếp lắc đầu nói: "Không phải là thím đưa, đây là do phu nhân Hughes sai người mang hộ đến đây chỉ tên tặng cho cháu."
Phu nhân Hughes?
Bà chủ của trại hỏa táng kia.
Thím Mary lại lần nữa nhỏ giọng, nói: "Mặc dù thím có quan hệ rất tốt cùng với phu nhân Hughes..."
Việc này thì ngày đó Karen đã nhìn ra được, phu nhân Hughes ở trước mặt trêu chọc chú Mason là đi mở cửa sổ nhà của những người phụ nữ khác, cái này thật ra cũng xem là phu nhân Hughes giúp bạn thân của mình cảnh cáo chồng.
"Nhưng thím vẫn là đến nhắc nhở cháu, con người của phu nhân Hughes, có chút... Có chút bác ái, cháu tốt nhất vẫn không nên qua lại quá nhiều, có biết không?"
Thím Mary cũng giống như chú Mason, rất lo lắng Karen còn trẻ tuổi nóng tính sẽ bị phu nhân Hughes ngoắc ngoắc ngón tay mà dụ đi.
Đối với phu nhân Hughes mà nói, đây là cách vui để giảm bớt nỗi nhàm chán và cô độc, nhưng đối với thiếu niên mà nói thì cái giá phải trả là bị đùa giỡn.
Tóm lại thì Karen đã mười lăm tuổi, là lứa tuổi có thể chọc thủng cả tấm sắt;
Có bao nhiêu nam sinh ở cái tuổi này có thể chống lại sức hấp dẫn của thiếu phụ đâu?
Thím Mary vì cháu của mình, không tiếc lời mà nói xấu bạn thân của mình.
Lúc trước bởi vì Karen trở về nhà cùng với Dis, cho nên thím Mary cũng không dám lấy đồng hồ ra trước mặt của Dis.
"Cháu đã biết, thưa thím."
Vị phu nhân Hughes kia, xem mình như kẻ ngốc mà dụ dỗ.
"Vậy cái này đồng hồ này nhờ thím trả lại cho người ta?"
"Đồng hồ cũng không cần trả lại, cháu cứ cất đi, trong lòng hiểu rõ ràng là được rồi, việc đáp lễ để thím đi lo, coi như là chị em chúng ta tặng quà cho nhau là được rồi; nhưng mà bây giờ cháu vẫn cần gọi điện thoại qua đó, nói một tiếng cảm ơn, lễ phép một chút."
"Được rồi, thưa thím."
"Trong sổ có ghi lại số điện thoại đấy."
"Biết ạ."
Karen cầm điện thoại lên, đồng thời lật ra sổ ghi chép số điện thoại đặt bên cạnh;
Bởi vì có nghiệp vụ liên quan, cho nên số của trại hỏa táng Hughes nằm ở trên đầu, rất dễ dàng đã tìm được.
Điện thoại gọi đến,
Đợi một hồi lâu, đầu đối diện cũng không ai tiếp máy.
Có lẽ là đang bận?
Karen cúp điện thoại một chút, gọi lại dãy số lần nữa;
"Răng rắc..."
Lần này, rất nhanh đã bắt máy.
Karen hỏi: "Alo, xin chào, xin hỏi là trại hỏa táng Hughes sao?"
Đầu điện thoại bên kia có tiếng vang, lại không có người nói chuyện.
Karen lại hỏi một tiếng: "Alo, xin chào?"
"Mi quấy rầy đến việc sáng tác nghệ thuật của ta đấy..."