"Thím à, cháu đã trưởng thành rồi, một người trưởng thành sao lại ngay cả việc về nhà còn không biết được chứ, mặc kệ dù cháu đang ở nơi nào thì vẫn có thể nhớ mùi của nhà để quay về."
Dis đi đến ghế sofa ngồi xuống, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thím Mary nhẹ nhàng vỗ vỗ Karen bả vai, sau đó đi lên phòng bếp lầu hai chuẩn bị trà bánh.
Karen ngồi xuống ghế sofa đối diện Dis, kể lại sự việc xảy ra ở phòng khiêu vũ cho ông nội;
Chờ nói lúc kể đến việc có thi thể giấu bên dưới sàn khiêu vũ,
Thím Mary vừa bưng trà bánh bày ra xong cũng không tránh khỏi che miệng lại, để không kinh ngạc mà hô lên.
Đây cũng không phải là do thím Mary muốn biểu hiện ra một mặt thục nữ yếu đuối trước mắt của ông nội,
Đúng là,
Thím ấy là một nhà trang điểm cho người chết rất tài giỏi và đã trưởng thành, nhưng đây cũng không có nghĩa là lá gan của thím sẽ lớn.
Thím ấy cũng không sợ những thi thể này, là bởi vì thím đã coi bọn họ trở thành một loại "Khách hàng" của mình, sau khi quen thuộc rồi, cũng không còn cảm giác e ngại như trước kia đối với người chết; giống như người nuôi rắn cũng sẽ không còn sợ rắn nữa.
Nhưng loại hung thú biến thái giết người liên hòan như thế này, ai có thể chắc chắn rằng tên sát nhân đó sẽ không ra tay với mình, nói không chừng ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ trở thành "Khách hàng" của gia đình mình.
Karen sau khi miêu tả lại chi tiết của thi thể, lại nói ra nội dung cuộc "Giao lưu phân tích" giữa mình và cảnh sát trưởng Duke nói thẳng ra.
Vốn dĩ, nội dung của cuộc nói chuyện này sẽ được anh ta giữ lại, vì anh ta mong muốn âm thầm phát triển một ít mối quan hệ xã giao, nhưng sau khi gặp được đôi nam nữ bước xuống từ taxi kia, Karen đã thay đỗi suy nghĩ của mình.
Ông nội à,
Ngài nhìn xem,
Cháu trai của ngài không chỉ biết nấu cơm, có thể làm trưng cầu ý kiến tâm lý, còn có thể giúp cảnh sát phá án đấy.
"Trời ạ, Karen à, đây đều là do tự cháu nghĩ ra được sao?" Thím Mary ở bên cạnh cũng phải hét lên kinh ngạc, trên mặt mang đầy biểu cảm nghe không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại, "Cháu làm như thế nào?"
"Nói đơn giản, đó là đặt mình vào vị trí của hung thủ đi." Karen cố gắng đem mọi chuyện đơn giản hóa, không chỉ vì để giải thích cho thím nghe, cũng là giải thích cho ông nội cùng nghe;
Nói cho cùng thì,
Dis cũng không có khả năng đặt câu hỏi giống như thím: Trời ạ, cháu của ta, cháu làm như thế nào?
"Đặt mình vào đến góc độ của hung thủ, căn cứ theo chi tiết và manh mối do hung thủ để lại, giải thích nguyên do hành động của hung thủ... nguyên nhân tâm lý."
Dis nhấp một hớp hồng trà,
Thản nhiên nói:
"Cháu có thể đặt mình vào vai hung thủ rất dễ dàng sao?"
"..." Karen.
Lời này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến câu "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã".
Karen lập tức giải thích nói:
"Ông nội, thím, thật ra là như thế này, theo bình thường thì, hung thủ càng cảm thấy bản thân mình là một nhà nghệ thuật, tâm tư của kẻ đó, trái lại càng dễ đoán và nhập vai vào.
Có một ít người sẽ cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt:
Ví dụ như thích sự cô độc, không thích giao tiệp.
Nhưng hơn 90% số người, đều không thích giao tiếp, còn 10% còn lại giao tiếp rất tốt, nhưng nếu được lựa chọn, thì hơn phân nửa số đó cũng thích yên tĩnh một mình.
Ví dụ như người đa sầu đa cảm, nội tâm tràn đầy nỗi phiền muộn, dễ dàng đồng cảm với người và sự việc khác, bên trong nội tâm luôn luôn có cảm giác muốn thổ lộ ra tất cả, muốn ghi chép và lưu giữ lại.
Nhưng phần lớn những người khoảng 30 tuổi không làm nên trò trống gì, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ lầm tưởng mình là nhà sáng tác trời sinh.
Mục tiêu càng cao, càng đặc thù, thì càng tự cho bản thân mình là người đặc biệt hơn, nhưng trái lại bọn họ càng là người bình thường nhất.
Cho nên, suy nghĩ của bọn họ, ngược lại rất dễ dàng nhập vai vào.
Khi bọn họ phá tan cái lồng giam của nhân cách con người để tìm kiếm niềm vui khi sát hại người khác, bọn chúng đã từ người chuyển biến thành thú dữ, thú dữ thì còn lại được bao nhiêu phần thông minh?
Karen giải thích một hơi rất nhiều, sau khi nói xong, uống một hớp trà lớn.
Dis nghe vậy, cũng dường như có điều suy nghĩ, nói: "Cách lý luận rất mới lạ."
"Cho nên, tiểu thuyết và bộ phim mà thím vừa xem, những người xấu rất ghê gớm trong đó, đều là lừa người xem thôi sao?" thím Mary hỏi.
"Bất cứ chuyện gì đều là có trường hợp đặc biệt, thím à, tác phẩm văn nghệ vì để làm nổi bật tình tiết bi kịch và xung đột, phần lớn đều sẽ miêu tả nhân vật phản diện như vậy." Karen cầm lấy ấm trà, khom người đứng lên, trước hết châm thêm trà cho ông nội, tiếp tục nói:
"Trí giả chân chính, sẽ hiểu được cách khắc chế ý nghĩ giết chóc."
Thím Mary vỗ vỗ ngực, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định trong số những người tốt có nhiều người thông mình hơn."