Neo ngồi xuống trên bờ cát, thủy triều lần lượt cọ rửa đế giày của Neo, lại lùi, lại dâng, không biết mệt mỏi. "Ha ha. . . A. . ." Đầu tiên là phát ra tiếng cười, tiếng cười đứt quãng kéo dài thật lâu. Việc buồn cười nhất trên đời này, có lẽ đó chính là bản thân mình cũng không biết mình đang cười vì cái gì gì. Khi Neo ngẩng đầu lên lần nữa, lúc nhìn về vầng trăng Ám Nguyệt kia trên bầu trời, nụ cười dần dần thu lại, bên trong ánh mắt dần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.