"Đến phiên ngươi." Đầu lưỡi của Ukunga lung lay ngoài miệng mà nói, "Đến phiên ngươi.” "Trên người ta…" Đột nhiên, sâu trong linh hồn, pho tượng nghiện đói ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ. Cơ thể của Karen khẽ run lên, ánh mắt ngưng tụ, sau đó, cảm giác mệt mỏi và nhói nhói mãnh liệt ập tới, để anh vô thức xòe bàn tay ra đỡ lấy trán của mình, đồng thời mắng: "Ngươi thật không biết xấu hổ.” Ukunga, vậy mà sử dụng tinh thần để dẫn dắt mình. Mà mình vậy mà không có phát giác được khi nào
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.