Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của anh ta, lão Darcy khinh thường nói: “ Là giáo viên tâm lý nhưng đến cái này cũng không biết.”
Hả?
Vị trí này khiến Karen chú ý.
Rất khéo, tình cờ gặp được đồng nghiệp.
Karen chủ động bước tới, nhỏ giọng nói với người đàn ông:
“Bây giờ anh nên đi đón vợ của mình.”
“Tôi… Tôi…” Hai tay người đàn ông run rẩy.
Có thể thấy anh ta đấu tranh tâm lý rất quyết liệt.
Thật ra, nếu tình cảm tốt đẹp và sống chung đã lâu, họ mất đi, khi thấy tro cốt của họ bạn sẽ không thấy kinh hãi như những phim kinh dị, ngược lại cảm thấy… rất bình thường.
Nhưng một số người có cảm xúc và tâm lý rất đặc biệt, chẳng hạn đời trước Karen từng tiếp nhận một bệnh nhân, người đó và vợ mình rất yêu nhau, nhưng khi vợ anh ấy sinh con, anh ấy chọn cùng đi vào phòng sinh. Từ đó anh ấy có một bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng, cuối cùng lựa chọn ly hôn với vợ, nghiêm trọng đến mức thấy phụ nữ và trẻ con anh ta sẽ phát run lên vì sợ.
“Vợ của mình mà lại sợ sao?” Lão Darcy thúc giục nói, “Nhanh lên, người ta đang xếp hàng đây này.”
“Tôi… tôi không…” Người đàn ông lộ ra vẻ chật vật và tự trách, hiển nhiên câu nói “Vợ của mình mà lại sợ” khiến cho người chồng này cảm thấy có lỗi và tự trách vô cùng.
Trên tinh thần thực sự có sự phân biệt giữa “Sinh lý” và “Tâm lý”. “Tâm lý” thì dễ vượt qua, nhưng “Sinh lý” thì khó chữa trị.
“Tôi không… Không sợ cô ấy… Tôi chỉ… Tôi chỉ…”
Karen thở dài,
Anh vươn tay,
Vỗ vai người đàn ông.
Được rồi,
Nể tình chúng ta là đồng nghiệp của nhau.
Karen xoay người, bước đến trước mặt Mason.
“Chú, dù sao chúng ta cũng chưa vội về nhà, cháu giúp anh ấy thu dọn tro cốt.”
Lão Darcy nghe vậy có chút không vui trong lòng, không mặn không nhạt nói một câu:
“Cháu của anh thật lương thiện.”
Trong giọng nói không hề có chút ý khen ngợi nào.
Mason nhún vai, nói: “Lão Darcy, tôi vội muốn về nhà. Tôi mà về trễ Mary sẽ trách mắng tôi.”
“Được được được.”
Lão Darcy từ bỏ.
“Các người đưa thi thể lên trước đi, tôi đi nhặt tro.”
Ron đẩy ông Mosan vào. Karen hơi do dự, cuối cùng vẫn giúp Ron đẩy ông Mosan lên đài hỏa thiêu.
Tuy tối qua ông Mosan “Hiển linh”,
Bày tỏ chấp niệm không muốn hỏa táng;
Nhưng Karen không có biện pháp giúp ông, dù là “Karen” trước để lại 6 nghìn Rupee, đi chăng nữa thì cũng chỉ đủ chi phí để mua quan tài, còn chi phí mua đất để chôn thì phải làm sao?
Điều quan trọng nhất là, anh có tư cách và lý do gì để khiến gia đình mình đãi ngộ thêm một khách hàng bình thường?
Ông nội còn sống,
Cho dù ông nội không còn, chú vẫn còn đó.
Gia đình này chưa đến lượt anh đảm đương… Có mất cũng không đến lượt anh.
Sau khi hoàn thành xong việc, Karen đi đến bên cạnh lão Darcy, nhìn lão Darcy kéo tro cốt bằng móc sắt.
Lão Darcy quay lại liếc nhìn Karen đứng phía sau, hỏi anh:
“Lần đầu đến đây à?”
“Vâng.”
“Thấy cái này bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Đúng là đồ thiếu gia.” Lão Darcy chế nhạo nói.
Đàn ông nhà Inmerais, lần đầu tiên nhìn thấy tro cốt.
Karen chỉ một đống xương trên mặt đất rồi hỏi: “Đó có phải là tro cốt không?”
Karen nhấn mạnh từ “Tro”.
Bởi ở trong ấn tượng của anh, sau khi hỏa táng, tro cốt sẽ có màu trắng và tồn tại giống như bột.
Nhưng trước mắt anh là một đống mảnh xương, có tro nhưng chiếm phần lớn là xương, còn rất to.
Lão Darcy nghi hoặc nói: “Chính là nó.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Karen chợt cảm thấy những tác phẩm điện ảnh và truyền hình đời trước mình xem đều là dối lừa.
Lúc này, thấy lão Darcy vứt tàn thuốc đang hút xuống đất, Karen sờ túi lấy bao thuốc lá Paul đưa mình ra, rút một điếu đưa lão Darcy.
Lão Darcy cầm điếu thuốc,
Sắc mặt tốt lên rất nhiều,
Nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
“Muốn làm chuyện tốt không nên tốt như vậy đâu.”
“Ha ha.” Karen hiểu được ý của lão, chỉ có thể giải thích nói, “Trước kia anh ấy từng dạy ở trường của cháu, từng dạy lớp của cháu một vài tiết, cũng coi như là thầy của cháu.”
Nghe lý do đó,
Lão Darcy đập một chút đầu lọc,
“Như vậy à.”
Lập tức,
Tay trái lão Darcy đeo bao tay, tay phải cầm một cái búa, ngồi chồm hổm dưới đất.
Bắt đầu đập những khúc xương lớn thành những mảnh nhỏ.
“Mọi người đều mang tro đi như vậy sao?” Karen tò mò hỏi.
Lão Darcy “À” một cái, nói: “Đa số mọi người chỉ lấy đi một phần mà thôi.”
“Ồ.” Karen lại nói, “Cái đó…”
“Không thấy tôi đang làm sao, tôi chỉ đang nể mặt chú của cậu mà thôi.” Lão Darcy lắc vai, tiếp tục đập xương cốt, “Cũng là nể mặt mũi ông nội cậu.”
Từng khúc xương lớn bị đập gãy;
Lão Darcy dừng động tác lại, chỉ chỉ cái bàn phía trước, nơi đó bày đủ kiểu hủ đựng tro cốt.
“Lấy một cái đến đây.”
“Vâng, được.”
Karen bước đến đó nhìn lướt qua, đột nhiên phát hiện một chiếc hũ rẻ nhất cũng phải đến 1.000 Rupee.
Là nửa tháng lương của một người công nhân bình thường.
Tất nhiên cũng có cái đắt hơn, Karen nhìn thấy một hũ tro cốt rất tinh xảo giá khoảng 5W Rupee.
Nhưng trên đó bám đầy bụi, hiển nhiên là một lão diễn viên.
Dù sao, nhiều người đến hỏa táng như vậy, trừ bỏ những người theo tín ngưỡng tôn giáo, bởi vì tiện nghi hơn chôn cất nên hũ tro cốt 5W Rupee nhất định rất khó lưu thông bên ngoài.