Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt, tựa như là một bàn tay dịu dàng khẽ vuốt ve khiến người ta tỉnh giấc. Karen mở mắt ra, trông thấy Connor đang lấy tay sờ mặt mình. "Đói bụng?" Nghe Karen nói ra câu này, Connor vô thức lui về sau hai bước, hiển nhiên bây giờ cô bé có chút ám ảnh với từ này. Karen thấy thế, áy náy nói: "Thật có lỗi." "Không, không sao, ta cũng không có sợ." Hai tay Connor chống nạnh, ưỡn ngực. Cô bé muốn biểu hiện sự dũng cảm, với tính cách
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.