Tỉnh lại sau giấc ngủ, Karen trong lúc dùng bữa nhận được một bức thư do Alfred chuyển tới, thư là Neo viết, rất phù hợp phong cách của hắn, rất ngắn gọn. Ý của bức thư đó là nói lời tạm biệt, hắn muốn đi giải sầu một chút. Alfred rất là cảm khái nói: “Thiếu gia, có lẽ trong thời gian ngắn, chúng ta là không cách nào lại nhìn thấy Neo.” Karen lơ đễnh ném bức thư lên trên bàn, vừa nhai miếng bít tết trong miệng vừa nói: “Người khác nói ra đi giải sầu một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.