Thật khó ngửi, là mùi của thuốc sát trùng. Đau quá, mỗi lần hô hấp đều rất đau đớn. Tôi là ai? Tôi là Chu Huân. Không, Tôi là Karen. Karen chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng quá lóa mắt khiến anh không thể không nhắm mắt lại thêm lần nữa. Qua một hồi lâu, Karen từng bước thích ứng được với loại ánh sáng sáng ngời này, anh lại từng bước từ từ mở mắt ra. Anh nhìn thấy màu trắng của ga giường, màu trắng của chăn mền, còn nhìn thấy quần áo bệnh nhân trắng xanh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.