“Karen…khụ khụ khụ…” Piaget muốn gọi người bạn tốt của mình đang đứng ở bên kia sân thượng lát nữa cùng về nhà uống cà phê. Thế nhưng giọng nói của hắn bây giờ đã quá khàn, gió lớn lại thổi qua để giọng nói của hắn không thể nào truyền đến. Nhưng lúc này Piaget cũng lơ đễnh đi, khóe miệng của hắn mỉm cười, nụ cười này khiến cho khuôn mặt đã rất tái nhợt kia có lại một chút sự hồng hào. Lúc này hắn cảm thấy Karen ở giữa màn đêm đen kịt trông rất đẹp. Trời ạ, đây quả
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.