Karen cười mãi cười mãi, bỗng nhiên nhận thấy khóe mắt của mình hơi ướt. “Ha, đúng là cười ra nước mắt.” Karen muốn rút giấy ăn theo bản năng, lại phát hiện trên bàn không có hộp giấy ăn, đành dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, ra đến bên ngoài. Hai người làm thuê thấy ông chủ đi ra, giả bộ tiếp tục làm việc. Karen cảm thấy cách vận hành của nhà tang lễ này thực sự kém xa nhà Inmerais, tuy rằng quy mô của nhà tang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.