Alfred đang ở bên trong, nhưng lại không ở bên trong, bởi vì bên trong phòng làm việc, chỉ có một vầng sáng mờ nhạt, nó rất yếu ớt, như là ánh nến chập chờn, nhưng nó lại cứng cỏi lạ thường. Thân thể tựa lên trên khung cửa, Karen nắm bằng hai tay, nghe âm thanh cầu nguyện nhỏ bé truyền ra từ vầng sáng kia, cười. "Ha ha, ha ha ha..." Cười cười, Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cảm giác u ám trong đầu lúc trước, tựa như muốn đè sập mình, không, là đã mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.