Karen đưa tay ấn chuông trên bàn, cửa phòng được mở ra, Berger đứng ở cửa: “Anh Bede, ông cụ gọi ngài qua đó.” “Được, tôi đã biết, đi nói với ông cụ, tôi đến ngay.” “Vâng.” Bede đứng lên, hơi cúi đầu với Karen: “Thực sư vô cùng biết ơn ngài đã đến đây, mang đến hy vọng cho gia tộc Ellen chúng tôi. Dù sao, tuy rằng nhà nghệ thuật thông thường sống rất bất đắc chí, nhưng nhà nghệ thuật thông thường không thích bất đắc chí. Ngài đến đây, cuối cùng đã khiến tôi có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.