Lão Saman bò ra từ trong quan tài, sau đó, ông ta đứng ở bên cạnh, không đi ra ngoài, trong ánh mắt, một nửa là suy tư một nửa là cẩn thận. Rõ ràng là một cái gương mặt đã nếm đủ mùi đời, lúc này lại toát ra vẻ xa lạ và câu nệ của một đứa bé vừa mới đối mặt với thế giới. Karen thì tiếp tục ăn bát cơm chiên trứng của mình, anh thật sự rất đói bụng. Lúc này cửa phòng ngủ được đẩy vào, Alfred đi đến, trong tay bưng một đĩa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.