Karen cất hai cái xẻng đang đặt trên mặt đất lại vào trong xe tang. Sau khi ngồi vào ghế điều khiển, anh kéo kính chiếu hậu xuống soi vào mặt mình: “Khéo léo?” Dùng một ngón tay xoa xoa trên kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn về chính mình trong gương: “Như vậy cũng khéo léo sao?” Karen nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không thể không nói, ban đêm ở nghĩa trang đúng là một nơi làm nội tâm của người ta yên lặng, bởi vì những người nằm ở đây đều rất yên lặng. Ngồi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.