Một cụ già đỡ một cụ già khác đi bộ trên đường. Bọn họ bước đi rất chậm, nhưng cảnh vật hai bên lại có chút vội vàng. "Bây giờ ngủ sao?" Rasma hỏi, nhìn Dis, người đang được lão đỡ. "Ừm." "Làm sao ông bỏ được." Rasma lắc đầu, hơi không thể hiểu được. "Khi có được một món đồ thật sự quan trọng, những cái khác có hay không không còn quan trọng nữa.” "Không, ý của ta là, con người đều thật ích kỉ." Rasma thở dài, "Cho dù là một lời nói dối, vẫn tin nó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.