Từ cái cửa sổ này nhìn sang, thiếu nữ vẫn đang cất bước, thiếu niên cũng vẫn luôn ở sau lưng cô, hai người từ sáng sớm đi tới giữa trưa, lại từ giữa trưa đi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn lại bước đến phía những ngôi sao xa. Có lẽ, mảnh ký ức này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi chủ nhân của ký ức này hi vọng nó mãi mãi không có điểm cuối cùng, cứ như vậy mà luôn luôn tiếp diễn, cho đến vĩnh hằng. "Nhìn đến ô cửa sổ thứ hai đi." Neo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.