Daan trầm mặc. Ông ta nhắm hai mắt, nhưng rất nhanh lại mở ra, có vẻ như là đang cố gắng phòng ngừa mình đắm chìm vào trong loại cảm xúc nào đó. Nhận lấy chiếc nhẫn, sau khi Daan quan sát một hồi, phất phất tay: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi." "Vâng, Đoàn trưởng." Karen lùi ra khỏi lều, "Lời thoại" vốn đã được chuẩn bị trước, thế mà hoàn toàn không có chỗ để sử dụng, Daan không hỏi một lời nào. Phía ngoài gió thổi phất lên trên mặt, Karen nhịn không được mà hít...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.