Phòng sách.
Mèo đen Pall cất từng bước chân mèo dạo chơi ở trên bàn sách.
"Luôn mồm là vì kiếm tiền cho gia đình, ba câu không rời đi người nhà, ấm áp cảm động đến nhường nào, Dis, ông là bị nó mê hoặc sao?
Nó chính là muốn ỷ vào cái gọi là thân phận người nhà, nó là muốn dựa vào cái thứ gọi là tình thân này, để kìm chân ông, nó là bởi vì mạng sống mới nói những lời này!
Thế nào rồi,
Dis,
Chẳng lẽ ông tin tưởng lời của nó nói là thật?
Hay là,
Ông là đang tự lừa mình dối người?"
Dis ngồi ở chỗ đó, không nói chuyện.
Pall vừa tiếp tục bước từng bước ưu nhã trên bàn sách vừa băn khoăn:
"Nhìn một cái, nhìn một cái nào, đây vẫn còn là ngài thẩm phán Dis của chúng ta sao?
Ngài Dis của chúng ta à, nhìn ngài có vẻ đã già thật rồi, bắt đầu nhớ tình thân mà quên đi chức trách của mình.
Dis,
Ông quên rằng năm đó, ông đã giết chết con trai cùng con dâu của mình như thế nào sao?
Vì sao bây giờ,
Đối mặt một đứa cháu trai thôi,
Ông lại không xuống tay được rồi?
Với lại ông,
Không phải chỉ có một đứa cháu trai!"
Ánh mắt của Dis, cuối cùng nhìn đến Pall.
Pall thấy ánh nhìn này, mấy cái chân mèo lùi về sau vài bước.
Lúc này,
Dis mở miệng nói:
"Trật tự... Lồng giam."
Từng đường vân màu đen, tản ra từ trên thân của Dis, trong khoảnh khắc, đã đem khu vực bàn đọc sách này bao khỏa, trong chốc lát, tạo ra một loại ngăn cách.
"Dis, ông muốn làm gì? Ông không nên quá khích, ta là đang thức tỉnh ông, ta là đang cảnh báo, ta là đang giúp ông!"
Tay của Dis,
Trực tiếp để lên trên lưng Pall,
Hướng phía dưới,
Đè xuống.
"A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !"
Pall phát ra từng tiếng kêu thảm.
Lập tức,
Tiếng kêu thảm thiết biến thành mèo kêu: "Meo! ! ! ! ! ! ! ! !"
Nhìn xem Pall đang chịu cực hình dưới bàn tay của mình,
Mặt Dis vẫn như cũ không chút biểu tình,
Chỉ là nhẹ nhàng hỏi:
"Mi là đang dạy ta cách làm việc sao?"
...
Hôm nay trong nhà không có công việc, Minna, Lunt cùng Chris cũng đều đến trường học.
Karen dùng qua bữa sáng do bác gái Winnie chuẩn bị, sau khi xuống lầu, trông thấy Paul và Ron đang ngồi ở trong vườn hoa tán gẫu.
"Buổi sáng tốt lành, thiếu gia Karen."
"Buổi sáng tốt lành, thiếu gia."
Ron cực kỳ nhiệt tình, bởi vì 500 Rupee ngày hôm qua.
Karen nói với Paul: "Đợi chút nữa cần dùng xe sao?"
Paul lắc đầu, "Vẫn không có nhận được điện thoại thông báo."
Ron liền nói: "Tôi cảm thấy hôm nay phải là một ngày vui sướng nhẹ nhõm, ngài Mason cùng với phu nhân Mary bây giờ còn chưa rời giường đâu."
Chú và thím thừa dịp trong nhà không có việc làm, nằm ỳ.
"Paul, cậu có thể lái xe đưa ta đi bệnh viện sao, ta muốn thay mặt ông nội đến hỏi thăm ngài Hoven."
"Tất nhiên là có thể rồi thưa thiếu gia."
Xe tang nhà Inmerais, dùng cho việc tư cũng không thuận tiện, nhưng đi bệnh viện nơi này, thì danh chính ngôn thuận.
Một lần nữa ngồi vào chiếc Vô Luận Sinh Tử Đều Chịu Tội, Karen ngồi xuống đệm xe mà cảm khái nói:
"Thật ra thì có thể thay một chiếc xe tang mới."
Chiếc này dù sao cũng là cải tiến, bình thường ở giữa xe tang có khảm lỗ để có thể cất đặt quan tài, hai bên là có chỗ ngồi cùng với tay vịn cố định, không gian cũng càng rộng rãi hơn.
"Ngài Mason đã muốn đổi, nhưng phu nhân Winnie cũng không đồng ý."
Paul khởi động xe, xe tang bắt đầu di chuyển trên đường phố Mink.
"Paul, quẹo sang hướng bên kia, đi theo dãy nhà phía trước."
"Được rồi, thiếu gia."
Nhưng mà, ngay lúc Paul vừa mới quẹo vào con đường kia, Karen lại đổi ý :"Được rồi, Paul, vẫn là ngẹo trở lại đi, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện, không cần đi đường vòng."
"Được rồi, thiếu gia." Paul rất kiên nhẫn, tính tình của anh ta quả thực tốt hơn Ron rất nhiều, đương nhiên, nếu như thưởng tiền cho Ron, Ron cũng sẽ lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.
Karen vốn định đi ngang qua nhà mối tình đầu của chú mình, thuận dịp nhìn qua cửa sổ lầu hai kia một chút, nhưng nghĩ lại cuối cùng thì bây giờ ông nội cũng không ngồi ở trong xe, lý do ổn thỏa, vẫn là bỏ ý nghĩ này đi.
Thời gian chừng mười phút đồng hồ, Paul đã lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
"Thiếu gia, tôi chờ ngài ở chỗ này."
"Được rồi."
Karen xuống xe, đi về phía khu phòng bệnh.
Lúc đi đến bậc thang, mới nhớ đến là mình đi thăm bệnh, nhưng ngay cả hoa quả đều không mang theo.
Ra ngoài mua ít trái cậy hoặc là mua bó hoa rồi đến?
Do dự một chút,
Karen vẫn là ngại phiền phức, bỏ qua.
"Xin chảo, cho hỏi phòng bệnh của ngài Hoven ở đâu?"
"Ngài Hoven sao? Xin ngài chờ một chút, ta tra giúp ngài ."
"Tạ ơn."
"Không cần khách khí."
Cô y tá trẻ tuổi trực ở quầy phục vụ vừa tìm kiếm danh sách bệnh nhân, vừa ngẩng đầu, đánh giá Karen, khóe miệng nâng lên mang theo ý cười.
Karen lễ phép tiếp tục mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.
Đã kế thừa khuôn mặt đẹp trai này, vậy cũng chỉ có thể đón nhận những ưu phiền mà nó đem lại, ai.
Cũng giống như cô y tá này, vì để nhìn ngắm mình lâu hơn một chút, cho nên cố ý tra tên chậm đi.