Hô hấp dần chậm lại, Karen bắt đầu từ từ chờ đợi, nhắm mắt lại. Sau khi ngủ một lúc, chắc cũng đã quá hai mươi phút, tiếng ma sát truyền đến, Karen mở mắt ra, trông thấy cái vách phòng trước mặt mình bắt đầu trượt xuống, lộ ra một tấm pha lê. Xuyên qua tấm pha lê, Karen phát hiện chỗ đằng sau tấm pha lê kia cũng có người ngồi, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, cũng có những mặt pha lê khác trống không, không có người. Đây cũng là một cái buổi họp mặt không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.