Piaget sửng sốt một chút, sau đó cười, cười đến cực kỳ xán lạn. "Nếu là như vậy, vậy ta thì càng có động lực cùng ngài tiếp tục lang thang, bởi vì ta muốn vẽ ra bức tranh kia, nếu như đó là kết cục mà nói, ta sẽ đưa cho Karen xem." "Ta cảm thấy, chờ đến lúc cậu vẽ ra nó, có lẽ đã không thích hợp để đưa cho Karen xem." "Không, cậu ta là bạn tốt của ta, ngài Bede, tình cảm chân thành cả đời ta duy nhất chỉ có Lynda, mà người bạn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.