Karen mở mắt ra, anh vẫn đang ngồi trên bậc thềm, và thấy rất nhiều người đang đứng bên cạnh anh. Hiện giờ, anh đang vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng sung sức. Mệt mỏi chính là thân thể, lại một lần nữa đạt tới điểm tiêu hao quá mức cực hạn, có điều vẫn khá hơn một chút so với sau cái lần đi nói chuyện xong với bá tước Recal; Sung sức về tinh thần là mục tiêu, con người sợ đêm đen bởi vì đêm đen che lấp phương hướng, nhưng một khi ánh sáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.