Thím Mary liếc nhìn Karen, không nhúc nhích.
Karen không hiểu gì nhìn thím ấy.
"Karen, hình như cháu không giống trước kia."
"Có lẽ vậy."
Karen lười che giấu chuyện mình "Xuyên qua". Thật ra chuyện "Xuyên việt" không cần lo lắng, ai lại tin người bên cạnh mình bị thay đổi linh hồn chứ?
Quá điên rồ!
"Chúng ta đến tầng hầm."
"Vâng, thưa thím."
Hai người thím cháu cùng nhau đẩy cáng cứu thương đưa thi thể qua góc hành lang tầng một, rồi đi xuống.
Xuống tầng hầm phải đi trên một con dốc, ở giữa con dốc có một chuyển tiếp bằng phẳng.
Khi đẩy xuống có thể khống chế được tốc độ, phòng ngừa thi thể bị trượt ra ngoài.
"Nếu lắp thêm thang máy thì tốt rồi." Karen khi vào trong tầng hầm nói như vậy. Anh nắm chặt cánh tay cứu thương, nhìn có vẻ vất vả.
“Loại trong cửa hàng bách hóa, trung tâm thương mại sao?” Thím Mary chế giễu nói, “Điên rồ, đắt quá!”
Tầng hầm chỉ có một tầng, chia làm 3 gian có chức năng khác nhau.
Một gian tạp hóa... thật ra không thể gọi là tạp hóa, bên trong chứa nhiều vật phẩm cần dùng trong nhà tang lễ, được xếp gọn gàng rất chỉnh tề.
Một gian là nhà xác, bên trong không có thi thể nào, Karen cũng không thấy có tủ đông trong đó.
Karen không hỏi tại sao không mua tủ đông, bởi vì anh tin nếu mình hỏi thím Mary sẽ trả lời: "Điên quá, biết mắc lắm không?"
Song cũng có thể nhận ra việc làm ăn của Inmerais cũng không lớn lắm, không cần "Ép hàng".
Nhưng đổi một góc độ khác, dù có ở thời đại nào, bối cảnh văn hóa ra sao, việc làm ăn từ người chết… Thực sự có tiền.
Gian cuối cùng là nơi làm việc của thím Mary, nơi mà thím ấy tiến hành việc "Trang điểm" cho xác chết.
Cho dù lúc còn sống có xinh đẹp ra sao, thì lúc chết đi cũng sẽ trở nên thật... bình thường.
Chưa kể có nhiều trường hợp tử vong không được bình thường, khối lượng công việc còn nhiều hơn.
Những đơn phúc lợi bình thường chỉ cần chăm sóc trên mặt là được rồi, người nhà không tính toán những cái khác. Nhưng những đơn lớn, là những đơn người nhà chịu bỏ tiền ra để làm tinh xảo hơn một chút thì toàn thân phải được tắm rửa sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng phải cắt tỉa gọn gàng. Sau đó, dù là quan tài, quần áo, linh mục cầu nguyện hay cách bài trí tang lễ,... đều có thể phân ra cấp bậc.
Karen giúp thím Mary đẩy cáng cứu thương và phòng làm việc.
Thím Mary kéo một cái ghế đến, ngồi lên, đặt một cái gạt thuốc trên cáng cứu thương, gần như đối mặt với Jeff.
"Cạch..."
Thím Mary châm một điếu thuốc, hút một ngụm rồi chậm rãi phun ra.
Ngoại trừ khuyết điểm là "Chanh chua" thì thím Mary trông rất ổn, tuy giờ đã lớn tuổi nhưng thím ấy vẫn rất quyến rũ.
Đương nhiên, tiểu thư khuê các nhà người ta bị ông chú nhà mình hãm hại phải làm việc này, cũng khó giữ được vẻ đoan trang hào phóng.
Karen nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay thím Mary.
Thím Mary chú ý tới. mỉm cười, đưa hộp thuốc lá cho Karen.
Karen đưa tay nhận lấy, rút một điếu, cầm bật lửa.
Châm thuốc.
Hút một hơi.
"Khụ khụ. . . . . . . . . . . . Khụ khụ. . . . . . . . . . . . . . .Ọe. . . . . . . . . . . ."
Cơn buồn nôn trào lên, Karen ôm ngực bắt đầu ho dữ dội.
"Ha ha ha, ha ha ha..."
Thím Mary cười ra nước mắt.
Cảnh vừa rồi không phải Karen giả vờ, đời trước anh là kẻ nghiện thuốc lá nhưng cơ thể này chưa bị nhiễm độc nicotin, dù là thân thể hay não bộ đều phát ra cảnh báo "Loại bỏ độc tố".
Thím Mary dập tắt điếu thuốc.
Thím ấy bắt đầu kiểm tra thân thể Jeff trước, sau khi xác nhận bên ngoài không có vết thương nào khác, thím thử chỉnh lại mặt của Jeff.
Chỉ cần trang điểm mặt của gã đơn giản một chút là xong, chờ hai người làm trở về, mặc một bộ quần áo cho Jeff nữa là có thể kéo đi.Thời tiết này việc làm chống phân hủy xác chết cũng lười làm.
"Hứ?"
Thím Mary buông tay ra, nói với Karen:
"Cháu đến chỉnh lại đi, thím chỉnh không được."
"Vâng, được."
Karen dụi điếu thuốc, một tay đè cổ Jeff, tay còn lại bám má phải Jeff.
Dùng lực,
Dùng lực,
Dùng lực....
Mặt Jeff chậm rãi quay về chính giữa.
Nhưng điều khiến Karen kinh ngạc chính là, chính xác mà nói thím Mary đứng bên cạnh cũng không thấy được, khi anh dùng lực, rõ ràng cảm nhận được thi thể của Jeff dụng lực hướng về bên phải.
Không giống đang chỉnh mặt một người chết, nó giống như vật lộn với một người sống hơn!
Phát hiện này khiến lòng Karen hơi trầm xuống, nhưng lúc anh định buông tay, chợt phát hiện sức mạnh mà mình đang vật lộn đã đột ngột biến mất, không... là sau khi anh buông tay ra, đầu Jeff.
"Rắc, rắc, rắc....."
Tự quay về vị trí cũ!
Mắt Jeff.
Đột nhiên mở ra.
Trừng mắt nhìn Karen.
Miệng của gã bắt đầu mấp máy điên cuồng, phát ra âm thanh "chít, chít, chít" như một bầy chuột đang gặm tấm gỗ.
Karen theo bản năng lùi về phía sau hai bước, lưng dựa vào tường.
Ngay sau đó,
Một tiếng "Ầm",
Sau ót như bị một ai đó cầm xẻng đánh vào đầu thật mạnh.
Karen cuộn mình lại,
Tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ,
Nhưng anh rất kháng cứ việc mất đi ý thức trong một tình huống như này,
Anh cố nén vị trí đau nhức ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt,
Có một mảng màu đỏ,
Karen lảo đảo lui về phía sau,
Càng lui về phía sau, tầm nhìn của anh càng rộng hơn một chút.
Phát hiện màu đỏ mà anh nhìn thấy là một đôi giày cao gót, trên đôi giày cao gót là một đôi chân rất dài, rất trắng, phía ngược lại cũng là một chiếc giày cao gót lớn và đôi chân...
Chính anh,
Như một con chuột nhỏ đứng dưới chân của một người khác.
"Phù phù. . . . . ."
Cơ thể Karen mất đi thăng bằng, ngã người xuống đất.
Anh không biết mình đang mơ, hay là ảo giác của mình xuất hiện.
Mãi cho đến khi,
"Xoạc.."
Một chất lỏng đặc quánh rơi xuống người anh, hoàn toàn làm ướt cả phần trên cơ thể anh.
Karen chậm rãi ngẩng đầu lên,
Anh thấy,
Ở trên mình,
Giữa hai chân khổng lồ này
Có khuôn mặt của một người phụ nữ,
Đang tò mò nhìn anh nở nụ cười
Đồng thời,
Giữa môi của cô ta thỉnh thoảng có nước miếng chảy xuống.
"Tí tách... tí tách.... tí tách..."
Âm thanh bông tuyết hòa với dòng điện từ đâu phát ra,
Một giọng nam trung niên âm trầm, từ tính vang lên:
"Đừng sợ hãi, cô gái xinh đẹp mỹ lệ này... chỉ là thèm khát cơ thể của cậu thôi."