Bầu không khí, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Karen thả lỏng tay ra, cả người lăn xuống trên mặt đất, miệng há to mà thở hồng hộc, nhưng hai con ngươi, vẫn nhìn chằm chặp vào đội trưởng như cũ. Hai tay của đội trưởng vươn về phía sau để mò mẫm, nhưng bởi vì thanh kiếm của Karen đâm xuyên từ sau lưng, lại thêm thanh đại kiếm này cũng đủ dài, cho nên đội trưởng không với tới chuôi kiếm ở sau lưng. Động tác này nhìn có chút buồn cười, đội trưởng chỉ có thể nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.