Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc hai ông cháu nói chuyện, Pall vẫn luôn nằm bò trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, nhìn vào bàn đồ ăn, con mèo chìm trong suy nghĩ.

"Meo ..." (Một dị ma tự tạo ra ngôn ngữ của riêng mình?)

"Meo ..." (Dị ma này còn biết nấu ăn?)

"Meo ... meo ..." (Mình bị điên, hay dị ma bị điên rồi?)

Gần ba giờ chiều, đoàn khách chia buồn cuối cùng từ thành phố khác đã kịp đến.

Đó là bốn cụ già, mặc vest, đeo trên ngực ... là huân chương công trạng.

Karen nhận thấy bốn người họ đưa phong bì đựng tiền lễ, rõ ràng là dày hơn khá nhiều.

Bốn cụ già vây quanh bên cạnh ông Mosan để bày tỏ lòng thương tiếc, một trong số họ là ông Dingle còn hỏi thím Mary về sắp xếp sau tang lễ, thím Mary lịch sự trả lời rằng mọi việc đều đã được an bài xong xuôi.

Sau lưng có thể mỉa mai sự keo kiệt của con cái nhà người ta, nhưng không cần phải tỏ thái độ ngoài mặt.

Các con của ông Mosan vội vã bước tới, dìu mấy người già, vừa trò chuyện vừa rời đi.

Karen đang đứng lấy xô hứng nước ở cửa phòng khách nghe được các con của ông Mosan giải thích rằng do thời tiết nên việc chôn cất ở nghĩa trang không được tổ chức và sắp xếp nữa, bảo di ngôn của ông Mosan chính là hy vọng rằng mọi thứ sẽ được làm đơn giản mà không làm phiền mọi người.

Tuy nhiên, ông Dingle rõ ràng là nhìn ra gì đó, nhưng cũng không hỏi kỹ thêm, khi ông ấy bước ra khỏi sân cùng với mấy cụ già khác, Karen nhìn thấy ông ấy hướng về phía phòng khách thở dài và lau khóe mắt. .

Lễ tang đã kết thúc.

Dưới sự tổ chức và giám sát của cô Winnie, mọi người bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Lúc này, người hàng xóm của Paul đã đến tìm Karen và nói rằng mẹ hắn hồi chiều đã đến phòng khám kiểm tra vì lý do sức khỏe.

Paul vừa mới được tăng lương hỏi hàng xóm tình hình của mẹ, dù gì thì hắn cũng vừa mới được tăng lương, nếu không phải vấn đề gì lớn, thì hắn không tiện rời đi ngay bây giờ.

Dù sao thì công việc của ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Mặc dù không cần vận chuyển quan tài đến nghĩa trang để chôn cất nhưng hai thi thể phải được vận chuyển đến lò hỏa táng Hughes ở ngoại ô để hỏa táng.

“Cậu đến phòng khám thăm mẹ cậu đi, hỏi thăm bà ấy thay cho tôi nhé.” Thím Mary mở miệng nói.

"Cảm ơn phu nhân rất nhiều, cảm ơn phu nhân rất nhiều."

Paul nói lời cảm ơn xong liền lập tức quay người chạy về phía phòng khám với người hàng xóm của mình.

Sau khi chú Mason đợi Paul đi khỏi, lộ ra sắc mặt khó coi, đưa tay xoa mông của mình than thở:

"Chỗ này của anh vẫn còn đau đấy."

Thím Mary liếc qua một cái và hét lên với chồng mình: "Anh muốn lén lười biếng chứ gì!"

Bình thường, chú Mason không đụng chạm vào xác chết nhiều, cũng không thích làm việc chân tay, lén lười biếng là chuyện bình thường.

Nhưng hiện tại Karen cho rằng chú Mason thật sự khó chịu, chắc hẳn hôm qua chú ấy đã bị thương, chú bảo là bị ngã, nhưng Karen cho rằng chú Mason đã bị đánh.

“Chú ơi, để cháu đi cùng chú nhé.” Karen nói.

Không phải là Karen siêng năng, mà là anh biết rõ rằng có một số điều không cần che giấu, chỉ ngầm hiểu với nhau là được;

Mà điều quan trọng để có thể đảm bảo an toàn cho anh lúc này chính là anh phải hòa nhập vào gia đình này.

"Nhà" là điểm yếu của ông nội;

Ở một mức độ nhất định, Karen cũng đang nắm được điểm yếu này, với tiền đề là bảo vệ tính mạng của mình, Karen không cho rằng anh nham hiểm và dối trá.

Thím Mary không muốn để Karen đi làm việc, tình huống trong phòng làm việc ngày hôm đó khiến thím rất lo lắng về tình trạng thể chất gần đây của cháu mình, nhưng quả thật hiện giờ rất thiếu nhân lực nam.

Và theo tục lệ, phụ nữ và trẻ em chưa thành niên không thích hợp đến lò hỏa táng, tiêu chuẩn của người dân cho tuổi trưởng thành ở đây là mười lăm tuổi.

Chú Mason vui mừng khôn xiết, vỗ vai Karen trìu mến: “Karen của chúng ta đã lớn thật rồi, Ron, chúng ta đưa ‘vị khách’ lên trước nào”.

Karen và Ron cùng đẩy Jeff, ‘người’ đã cô đơn dưới tầng hầm một mình một ngày ra, sau đó cùng nhau đưa chiếc xe tang đã được cải trang thành mác hiệu "Guokr";

Sau đó, lại đến ông Mosan được đẩy ra và đưa lên xe tang.

Lúc chuyển lên, Ron sợ Karen không đủ sức nên đã tự mình giữ hai vai của “vị khách”, Karen chỉ cần nhấc hai chân lên là được.

Sau khi các "vị khách" đã lên xe, chú Mason vẫy tay chào thím, xong ngồi vào buồng lái và khởi động xe.

Xe đi thẳng về hướng Tây, rẽ vào một khúc cua, rồi lại tiếp tục đi về hướng Tây, vào khu biệt thự liền kề phố Mink.

Lúc này, Karen phát hiện ra chú Mason đã cố tình đi chậm lại.

Karen quay lại nhìn căn biệt thự liền kề đối diện.

Trên bệ cửa sổ tầng hai.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên bàn cà phê sau tấm rèm cửa sổ, trên bàn cà phê là một cuốn sách và một cốc nước.

Người phụ nữ hơi ngả người về phía sau, nửa thân trên khuất sau tấm rèm chưa mở hết, nhưng đôi chân thon dài và ngón chân khẽ khều khều đong đưa đôi giày cao gót màu đỏ thể hiện một thứ tình cảm và sự cám dỗ kỳ lạ.

Nhưng sau khi Karen nhìn thấy chiếc giày cao gót đó,

Đột nhiên anh cảm thấy hơi chóng mặt, tâm trạng cũng bị đè dưới một tầng sương mù mờ mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK