Tuy rằng xem cô bé chải đầu cho mình là một chuyện rất mới mẻ, nhưng trước mắt chuyện nàng muốn biết còn nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí vào việc trang điểm.
Chải tóc xong rồi đến rửa mặt súc miệng. Thời này không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng mà chỉ có một cành liễu non cùng một ít muối xanh.
Nhưng Giang Mộ Yên biết, thứ này cũng là nhà phú quý mới có, dân chúng bình thường hoàn toàn không được dùng.
Cũng may nàng cũng không đến mức không biết dùng mấy thứ này, dừng lại một chút, liền dùng cành liễu non kia chấm một ít muối xanh rồi chà răng, lại nhấp mấy ngụm nước sạch đựng trong chung trà, súc miệng một chút rồi phun vào ống nhổ là xem như vệ sinh răng miệng xong.
Mặt là Hồng Nguyệt tự mình vắt khăn đến lau cho nàng, lực đạo vừa phải, động tác cũng thuần thục, hiển nhiên là đã làm quen loại chuyện này.
Giang Mộ Yên cũng liền để cô bé hầu hạ, lười tự mình làm.
Đối với chuyện nàng thay thế linh hồn Giang Mộ Yên vốn có mà điều khiển thân thể này, Giang Mộ Yên không cảm thấy áy náy hay băn khoăn gì trong lòng.
Tuổi thọ con người, theo cách nói mê tín một chút thì không phải đều đã được ăn bày sẵn hết rồi sao?
Cho nên nàng kiếp trước sống mới hai mươi tám tuổi, hiện tại ông trời nghe được nguyên vọng trước khi chết của nàng nên cho một cơ hội, để nàng tiến vào thân thể Giang Mộ Yên này, trở thành một Giang Mộ Yên hoàn toàn mới.
Nàng liền cho rằng chuyện này là giao hẹn giữa nàng cùng ông trời là được rồi, cho nên cũng không cần thiết phải nói với những người trước đây Giang Mộ Yên quen biết.
Chuyện nàng cần phải làm là dùng hết khả năng để hòa nhập vào cuộc sống này một cách lặng lẽ, trả qua những ngày của riêng nàng, vậy là đủ!
Cho nên đối với hầu hạ của Hồng Nguyệt, nàng bình chân như vại, yên tâm thoải mái.
Rửa mặt súc miệng xong chính là trang điểm.
Hồng Nguyệt mở một cái hộp nhỏ được trang trí hoa văn tinh xảo phía trên nắp ra, bên trong đó cư nhiên là các thức son phấn bột nước.
Giang Mộ Yên nhìn đến những thứ đó, vừa nghĩ đến việc chốc nữa toàn bộ đám đó sẽ được trét lên mặt nàng thì da đầu không khỏi run lên.
Dù sao cả đời trước của nàng rất mẫn cảm với mấy thứ mỹ phẩm trang điểm hóa chất cùng bụi phấn này nọ, chỉ tiếp xúc một chút cũng không được.
Cho nên mấy cái gọi là kem nền, sữa dưỡng thể , phấn mắt linh tinh gì đó mà phụ nữ hay dùng, nàng một lần cũng chưa đụng tới.
Mà thân thể này, tuy khỏe mạnh gấp trăm lần nàng trước kia nhưng thói quen bao nhiêu năm vẫn khiến nàng có cảm giác như gặp kẻ thù đối với đám son phấn bột nước đó.
Hồng Nguyệt không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, nhanh chóng bắt tay vào đánh phấn, trang điểm, kẻ mắt, rồi má hồng, rồi tô son, rồi vẽ hoa, trước sau tốn hơn nửa canh giờ nữa, rốt cuộc đại mỹ nhân trong gương cũng lộ mặt.
Giang Mộ Yên không thể không nói, trang điểm như vậy, dung mạo vốn xuất sắc của nàng lại càng trở nên tao nhã, khó trách mọi người thường nói cái gì ba phần diện mạo bảy phần trang điểm, quả nhiên là có đạo lý.