Ánh mắt sâu xa hiếm thấy của Bùi Vũ Khâm dừng trên mặt hồ. Nếu lúc này Giang Mộ Yên có thể nhìn thấy, hẳn nàng sẽ không cho rằng hắn là nam tử ôn nhuận vô cùng trong cảm nhận của nàng nữa.
Nhưng Giang Mộ Yên lại không có ở đây.
Mà Bùi Vũ Khâm cũng sẽ không để bất luận kẻ nào nhìn đến một mặt này của hắn.
Chính xác mà nói thì hắn sẽ không cho phép bất kì ai nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng hắn.
Vẫn luôn quan sát Lí Tương Vân bên cạnh, hắn cũng không phải không biết chuyện các hạ nhân đều vụng trộm gọi nàng là Tương di.
Nhưng hắn vẫn làm như không biết, không phải cam chịu, mà là vì hắn cảm thấy thương hại Lí Tương Vân.
Bởi vì điều bất hạnh nhất của nàng đó chính là làm nha hoàn hồi môn của Lục Tử Yên mà bước vào Bùi gia.
Trước không nói hắn vô tình với nàng, đó là cho dù có ý, bởi vì Lục Tử Yên, hắn cũng không thể yên tâm thu nàng vào phòng.
Cho nên ngay từ đầu, nàng đã định phải cực khổ sống hết quãng đời còn lại.
Có điều không phải hắn chưa cho nàng cơ hội. Bao nhiêu năm qua, hắn không hề hạn chế nàng tìm người khác, thậm chí còn tạo cho nàng nhiều cơ hội để chọn một quản sự điều kiện tốt, bộ dạng không tệ mà mở lời xin hắn gả ra ngoài.
Chỉ vì nàng hoàn toàn không hay biết gì về chuyện năm đó, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng mà lòng của phụ nữ chính là quá tham, trong mắt nàng chỉ nhìn được đến vị trí di nương của gia chủ Bùi gia, sao còn có thể để ý đến việc làm một lão bản nương của chưởng quầy một cửa hàng?
Vậy không thể trách hắn.
Qua tuổi hai mươi, thanh xuân hoa nở cũng mất đi, chỉ còn lại mấy phần phong vận mà còn cứng rắn không chịu cúi đầu, một chút khí chất còn sót lại như vậy có thể chờ bao lâu?
Hắn không muốn thú nữa, cho nên vẫn luôn giả bộ không biết, nhưng Lí Tương Vân lại chờ không được.
Mấy động tác cùng những chuyện nàng âm thầm thông đồng với Tần Hồng Diệp những năm gần đây, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì, chỉ là không hé răng mà thôi.
Dù sao nếu không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để kiếm lợi thì lại có vẻ không ổn.
Hai nữ nhân, cho dù có cố gắng đào góc tường Bùi gia đến đâu nữa thì tổn hại đối với sản nghiệp, đối với toàn bộ Bùi gia cũng không có bao nhiêu.
Hơn nữa bọn họ cũng không hiểu rõ đạo kinh thương, mỗi việc đều phải tính toán thương lượng thật kĩ nhưng thái độ vẫn phải thong thả, vậy nên hắn cũng không quá để ý những động tác của bọn họ.
Nhưng hôm nay, suy nghĩ trong đầu của hắn đã thay đổi, ngay lúc Thanh Thư hỏi hắn nên xử trí Lí Tương Vân như thế nào.
Đây vốn là chuyện có thể mắt nhắm mắt mở cho qua như lúc trước, nhưng bởi vì suy nghĩ của hắn đã khác nên kết quả cuối cùng cũng thay đổi.
Mà một khắc kia, người hắn nghĩ đến, không phải ai khác, chính là Giang Mộ Yên.
Trong đầu hắn vẫn nhớ rõ ràng một màn nàng nói thích hắn kia, tuy tạm thời không thể nào đáp lại, nhưng vậy cũng không có nghĩa về sau hắn không hy vọng có thể thường nhìn thấy nàng trong cuộc sống.
Như vậy, hắn liền tạo ra cho Giang Mộ Yên, cũng cho chính bản thân hắn một hoàn cảnh để có thể thoải mái, tự tại hết mức.
Toàn bộ Bùi gia, ai cũng nghĩ Lí Tương Vân sớm hay muộn gì cũng sẽ lên làm di nương, nhưng chỉ có hắn biết, ngày đó không thể nào xuất hiện.
Nếu đã vậy, hắn liền mượn tay Lục Tứ Di mà đẩy Lí Tương Vân cách xa một chút.
Phái nàng đến Húc Dương viện của Bùi Huyền để ý chuyện hằng ngày, thứ nhất là để từ nay về sau nơi nàng làm việc không còn liên quan đến chỗ hắn ở, miễn cho nàng sau này còn tiếp tục nằm mơ.
Mà mặt khác, làm vậy cũng có thể khiến tất cả mọi người âm thần phỏng đoán động cơ cho hành động này của hắn.
Dù sao tất cả mọi người đều biết Lí Tương Vân là người hầu hạ trong viện của hắn, bây giờ lại đến sân của Bùi Huyền quản lí, bất luận nghĩ thế nào cũng không ngoài hai ý.
Một là giám thị, hai là tỏ vẻ thân thiết.
Trong mắt Bùi Huyền, có thể sẽ cho rằng đây là một thủ đoạn để giám thị, nhưng trong mắt Tần Hồng Diệp cùng Lâm Quỳnh Hoa thì đây làm sao không phải tỏ vẻ hắn phá lệ coi trọng, muốn thân thiết với mẹ con Bùi Huyền?
Đương nhiên, mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, bọn họ đều không biết, hắn làm như vậy bất quá chỉ là vì không muốn để sau này khi Giang Mộ Yên đến đây sẽ cảm thấy xấu hổ cùng không được tự nhiên mà thôi.
Đây là chuyện trước mắt hắn có thể làm cho nàng.
Còn quyết định bộc lộ tình cảm, tạm thời hắn chưa thể trực tiếp biểu hiện ra.
Vì thân phận hiện tại của hắn, cũng vì mối quan hệ cha chồng – con dâu nhạy cảm của bọn họ trước đây, hắn cần thêm chút thời gian để tự hỏi rõ ràng xem lực hấp dẫn của Yên nhi đối với hắn rốt cuộc lớn đến mức nào.
Có đủ để khiến hắn thiên chân tin rằng trên thế gian này vẫn còn tình cảm chân chính – loại tình cảm không liên quan đến ích lợi, không dính dáng đến gia thế, không đề cập đến tiền tài, đương nhiên lại càng không phải vì âm mưu hay không?
Là kiểu tình cảm chỉ đơn thuần là hai trái tim gần nhau, giao hòa với nhau.
Nếu hắn may mắn có thể tìm được tình cảm chân thành như vậy, đừng nói Yên nhi bây giờ đã sớm không phải Yên nhi trước đây, cũng không còn là vị hôn thê của Bùi Da Tập, đó là cho dù phải, người làm cha là hắn cũng muốn xin lỗi con mình một lần.
Bùi Vũ Khâm lẳng lặng đứng trước cửa sổ một hồi lâu, rốt cuộc đến khi một trận gió nhẹ thổi qua thức tỉnh hắn, hắn mới trở lại trước bàn, tiếp tục xử lí sổ sách.
~
“Thanh Thư, ngươi nói cái gì? Lão gia phái ta đến Húc Dương viện?” Lí Tương Vân sợ hãi hỏi.
“Đúng vậy, Tương di, lão gia nói Huyền công tử sắp cưới vợ, Húc Dương viện này tuy nói là phân cho mẹ con bọn họ nhưng tam di nương trước giờ cũng không rành những chuyện trong viện, mà để người khác đi thì không khỏi có vẻ không coi trọng tiểu thư nhà Vương ngự sử, cho nên lão gia nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó mới nhờ Tương di ngài đi giúp đỡ tam di nương để ý chuyện lớn nhỏ trong Húc Dương viện!”