Những chữ này của Yên nhi dụng tâm, ý nghĩa đến vậy, lại có vẻ hơi rối loạn, có thể thấy được tâm tình nàng khi viết ra nhất định rất phức tạp
Nàng định mang tâm ý này nhắn đến hắn sao?
Như vậy sao nàng lại thay đổi ý định, còn vò một bộ chữ tốt như vậy rồi ném đi chứ?
Nếu không phải Thanh Thư đúng lúc nhặt về, hắn căn bản sẽ không phát hiện trong lòng Yên nhi tồn tại suy nghĩ như vậy.
Nàng chỉ cầu một lòng thật tình, muốn cùng hắn nắm tay đến già, không ai xen vào.
Yên nhi đã có yêu cầu như vậy đối với hắn, vậy nàng đối với bản thân mình sẽ càng không chừa đường lui. Dùng khuyết ‘Bạch đầu ngâm’ này tuyên cáo chấp nhất của bản thân, nàng là thật sự không phải Bùi Vũ Khâm hắn thì không nhận.
Mà đối mặt với tâm tư kiên định cùng tình ý chấp nhất cứng rắn như vậy của Giang Mộ Yên, trong lòng Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy hoa xuân rực rỡ, bốn phía cỏ xanh trải rộng.
Tiếp tục thờ ơ, không cảm động, nói dễ hơn làm, đó trừ phi là người ý chí sắt đá mới có thể như vậy.
Yên nhi a Yên nhi, nàng thật sự đúng là mục tiêu nhất định phải mê đắm của ta a!
Nàng lại chiếm lấy nhanh đến vậy, ngay cả thời gian để ta ngẫm lại, chần chờ một chút cũng không có!
Thật sự là oan nghiệt! Thôi, không nhận cũng không được!
Trong lòng Bùi Vũ Khâm cảm khái mấy tiếng, sau đó khi ngồi lại trước bàn, tuy trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại nhưng hắn cũng đã hạ quyết định.
Thanh Thư dẫn theo một đám người mang công cụ bồi giấy đến, lúc trở lại thư phòng lại thấy Bùi Vũ Khâm đang mang vẻ mặt thống khổ, tay phải ôm lấy ngực trái thì nhất thời cả kinh đến mức đồ đạc trong tay rơi hết xuống đất, hắn xông lên, hô lớn: ”Lão gia, lão gia, ngài làm sao vậy?”
Vừa nói vừa quay đầu lại quát với hai gã sai vặt đang khuân đồ phía sau “Mau, nhanh đi mời đại phu lại đây!”
Hai gã sai vặt sợ hãi, nhất thời cũng ném mấy thứ đang cầm trong tay đi mà nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, một người đi mời đại phu, một người chạy về phía sân của Bùi Dạ Tập báo tin.
Kết quả Bùi Vũ Khâm còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, hai gã sai mặt đã chạy mất dạng.
Mà Thanh Thư còn mang vẻ mặt khẩn trương lớn tiếng nói “Lão gia, ngài đừng sợ, đại phu sẽ đến ngay, ngài đừng kích động, có phải ngực rất đau hay không? Thanh Thư đến xoa cho ngài. Lão gia, ngài trăm ngàn lần không thể có chuyện gì a……”
Bùi Vũ Khâm nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là chuyện gì a, hắn không có chuyện gì, vậy mà Thanh thư lại sợ hãi giống như hắn mắc bệnh nan y vậy.
Hắn nhẹ nhàng buông tay, đồng thời không thể không ngắt ngang “Thanh Thư, ta không sao, ngươi không cần kích động như vậy. Nhanh đi cản đại phu lại đi, miễn cho một chuyến đi không.”
“Sao có thể là đi không chứ? Lão gia, Thanh Thư biết ngài không muốn để người khác lo lắng, nhưng đau ở lồng ngực như vậy cũng không phải chuyện nhỏ, sao có thể không xem đại phu?
Nhiều năm qua ngài vất vả như vậy, đều do Thanh Thư không tốt, vậy mà lại chưa từng chú ý đến bệnh trạng của lão gia. Nếu lão gia ngài có chuyện gì, phi phi phi, cái miệng mắm muối này của ta đang nói bậy cái gì a, lão gia ngài nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ. Tóm lại hôm nay lão gia nói gì cũng không được, nhất định phải để đại phu kiểm tra một phen…..”
Thanh Thư một bên lo lắng lải nhải, một bên còn kiên định đè Bùi Vũ Khâm lại, không cho nhúc nhích lộn xộn.
“Lão gia, ngài trăm ngàn lần đừng lộn xộn, cứ ngồi như vậy, chờ đại phu đến xác định có thể động thì ngài mới đứng lên!”
“Thanh Thư, ta thật sự không sao, lồng ngực ta không đau, chỉ là, chỉ là –”
Bùi Vũ Khâm xưa nay cơ trí vô cùng lúc này đột nhiên cảm thấy không biết nói gì. Hắn nên nói như thế nào, nên giải thích tình huống hiện tại ra sao đây?
Chẳng lẽ nỏi thẳng với Thanh Thư cùng đại phu sở dĩ hắn túm lấy y phục trên ngực không phải vì đau mà là quá mức kích động, quá mức kinh ngạc sau khi biết tâm ý của Giang Mộ Yên sao?
Mà Thanh Thư thấy lão gia xưa nay ăn nói khéo léo lưu loát đột nhiên ngập ngừng thì lại càng cho rằng Bùi Vũ Khâm đang mượn cơ hội che dấu.
Khuôn mặt trẻ tuổi của hắn lại càng trở nên nghiêm nghị “Lão gia, từ bây giờ ngài đừng nói chuyện, nhanh chóng chờ đại phu đến mới là chuyện quan trọng. Đúng rồi, Triển đại hiệp đâu?”
(R: suy nghĩ khi lần đầu tiên đọc tới chỗ này: Triển đại hiệp đang ở Khai Phong phủ r`).
Thanh Thư dường như lúc này mới phát hiện ra chuyện lớn là Triển Tịch đại hiệp vậy mà không xuất hiện bảo hộ lão gia, thật sự là rất kỳ quái, cũng quá vô trách nhiệm rồi. Đây là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng có.
Mà Bùi Vũ Khâm cũng đã xấu hổ thấy được ở góc khuất bên cửa sổ, Triển Tịch đang khoanh tay, mang vẻ mặt trêu tức hiếm thấy, bộ dáng chờ xem trò hay.
Hắn biết Triển Tịch thân là người luyện võ, đã sớm thông qua quan sát rồi phân tích tất cả mà biết hắn không phải bởi vì bệnh tim tái phát mà ôm ngực, cho nên từ đầu đến cuối cũng không bước vào mà chỉ trốn trong góc phòng xem kịch vui.
Bùi Vũ Khâm ngoại trừ xấu hổ dời tầm mắt thì còn có thể làm gì được nữa?
Bây giờ xem ra chỉ có thể chờ đại phu đến bắt mạch một lần, xác định hắn không có chuyện gì, Thanh Thư mới có thể cho hắn cơ hội nói chuyện.
(R: xin lỗi bạn Yên, cơ mà ta thấy bạn Thanh Thư chương này đặc biệt giống tiểu thụ =)))
Mà bên này Bùi Vũ Khâm bị Thanh Thư cưỡng chế ngồi yên, bên kia, gã sai vặt chuẩn bị đến phòng Bùi Dạ Tập báo tin lại bởi vì chạy quá nhanh mà va phải một nha hoàn đang đi đến.
“Này, ngươi làm gì a, chạy loạn cái gì, không biết trong phủ là không cho phép chạy lung tung sao?”
“Lão, lão gia lên cơn đau tim, đang đau đớn khó nhịn, tiểu nhân phụng mệnh Thanh quản sự, đang muốn đến chỗ đại thiếu gia báo tin!”
“A? Vậy ngươi còn không mau đi!” Vừa nghe là chuyện liên quan đến lão gia, nha hoàn kia cũng sợ đến mặt mày trắng bệch, lúc này cũng bối rối hẳn lên.