Nàng đã suy nghĩ kĩ, linh hồn của nàng đối với mọi người ở thế giới này đều rất xa lạ. Nàng không có trí nhớ của Giang Mộ Yên trước đây, cũng không biết ở đại viện Bùi phủ này có ai đáng tin, ai không. Hôm qua phá lệ mở miệng hỏi Bùi Phong đều là vì một cảm giác có thể tạm thời tin tưởng có được với hắn.
Nhưng vậy cũng không có nghĩa là Bùi Phong có thể trở thành cách nàng giải đáp toàn bộ nghi hoặc của mình. Có rất nhiều thứ nếu muốn hiểu được thì phải dựa vào chính nàng.
Nếu không thể hỏi người, vậy thì phương pháp hữu hiệu nhất, cũng là nhanh nhất chính là thông qua đọc sách.
Nàng nghĩ Bùi gia lớn như vậy, không thể nào không có cái gọi là thư phòng. Chỉ cần có thư phòng, vậy nàng có thể thông qua sách mà hiểu biết thêm về thế giới này, không sợ biết quá ít, dù sao biết chút đỉnh cũng tốt hơn nhiều hoàn toàn mù tịch.
“Tiểu, tiểu thư ý là muốn nô tỳ đi tìm Thanh quản gia, đến thư phòng mượn vài quyển sách về đây sao? Vậy hơn mười quyển cô muốn nô tì mua mấy ngày trước, cô không đọc ư?”
So sánh với hai mệnh lệnh trước của Giang Mộ Yên, đối với điều thứ ba này, phản ứng của Hồng Nguyệt đã bình thường trở lại, không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Dù sao chủ tử thích đọc sách viết chữ cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng trước đây đều là chủ tử đưa nàng tiền để ra ngoài mua vài quyển mới về, còn chưa bao giờ bao nàng đến thư phòng của lão gia mượn sách!
Huống chi, hai ngày trước mới mua về hơn mười quyển sách mới, không phải tiểu thư còn chưa xem qua sao?
Hồng Nguyệt thoáng có chút buồn bực.
Giang Mộ Yên nghe xong lại vui vẻ trong lòng, thư phòng của lão gia? Còn có sách mới mua về? Trong chốc lát, nàng đã kịp phản ứng lại, chẳng lẽ bản thân Giang Mộ Yên cũng có một thư phòng loại nhỏ?
Vừa nghĩ vậy, nàng cũng vờ bình thản nói “Cũng đúng, ta xem sách mới trước rồi nói sau, nếu cảm thấy không đủ sẽ nhờ em đến chỗ Thanh Thư. Đúng rồi, sách mới mua về vẫn đặt ở chỗ cũ sao?”
“Đúng vậy, tiểu thư, đều ở trên án thư trong thư phòng cô. Cô muốn ăn điểm tâm trước rồi qua hay chiều mới đi?”
Hồng Nguyệt trả lời khiến Giang Mộ Yên thiếu chút nữa kích động. Thì ra Giang Mộ Yên kia thật sự có một thư phòng riêng, vậy thật tốt quá!
Cũng là do đầu óc nàng nhất thời hồ đồ, Giang Mộ Yên này vốn là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, vậy tất nhiên là sẽ thích sách vở, mà Bùi gia lại là một nhà giàu có đến vậy, hơn nữa từ thái độ của Hồng Nguyệt hay Bùi Dạ Tập đều có thể thấy được vị gia chủ đương nhiệm Bùi Vũ Khâm kia tương đối yêu thương nàng. Dưới những điều kiện như vậy, Giang Mộ Yên thân là con dâu tương lai của Bùi gia, có một thư phòng của riêng mình cũng không phải chuyện khó tưởng tượng.
“Ừ, dùng điểm tâm xong liền đi!”
Kích động trong lòng vẫn chưa thể biểu hiện ra, Giang Mộ Yên đành tiếp tục giả vờ bình tĩnh, thong dong trả lời.
“Dạ, tiểu thư.” Hồng Nguyệt không chút hoài nghi gật đầu.
Điểm tâm rất nhanh đã được mang vào, vẫn là bữa sáng với cháo đơn giản lại dinh dưỡng, tinh xảo như trước.
Lượng cũng vừa vặn đủ để Giang Mộ Yên ăn nó, không lãng phí nhiều lắm. Trình độ chuẩn bị thức ăn như vậy khiến Giang Mộ Yên rất có hảo cảm với đầu bếp ở Bùi gia.
Dù sao rất nhiều kẻ có tiền không hiểu được đạo lý cần kiệm, cứ tự cho là trong nhà có nhiều tiền nên tha hồ tiêu xài hoang phí, Giang Mộ Yên thầm cảm thấy xấu hổ cho hành vi như vậy.
Dùng điểm tâm xong, nàng được nha hoàn Hồng Nguyệt dẫn xuống lầu, đẩy ra cánh cửa đỏ thắm khắc hoa ngay giữa, thì ra thư phòng của Giang Mộ Yên nằm ngay dưới phòng ngủ a!
Mà vừa bước vào ‘thư phòng’ này, Giang Mộ Yên nháy mắt không nhịn được mà sợ hãi than trời!
Ông trời! Nàng vốn nghĩ chỉ là một thư phòng nhỏ có mấy giá sách mà thôi, hiện tại nhìn xem trước mắt sao chỉ là mấy giá sách?
Rõ ràng chính là một cái thư viện loại nhỏ!
Giang Mộ Yên này cư nhiên đã xem nhiều sách như vậy?
Trong lòng nàng lúc này nhất thời nảy lên một loại kính nể tự đáy lòng với chủ nhân trước đây của thân thể này.
Ở cả đời trước, Giang Mộ Yên cảm thấy mình đã xem như người đọc nhiều sách. Bởi vì hai mươi tám năm cuộc đời của nàng không thể ra khỏi cửa, cuộc sống cơ hồ rất yên lặng, chỉ có một thú vui chân chính là đọc sách.
Nhưng hiện tại nhìn thấy nhiều sách như vậy, nàng rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là ‘học không giới hạn’!
Phất phất tay để Hồng Nguyệt đi ra ngoài, Giang Mộ Yên thong thả bước qua hàng loạt giá sách, nhìn bảng phân loại làm bằng gỗ trầm hương được đóng trên mỗi giá.
Càng xem nhiều lại càng bội phục sự tỉ mỉ của chủ nhân thân thể này trước đây, thật sự phân loại hết các loại sách khác nhau nên nàng không cần cố sức tìm kiếm, vừa xem liền có thể hiểu ngay.
Nếu không phải người rất yêu sách thì chắc chắn không làm được như vậy.
Giang Mộ Yên đột nhiên cảm thấy nếu mình muốn thay thế chủ nhân thân thể này sống sót, sợ là áp lực cũng không nhẹ a!
Dù sao một tài nữ kinh tài tuyệt thế như vậy nếu vì sự sống lại của nàng mà bị bôi nhọ thanh danh, bản thân nàng biết như vậy sau khi chết, nàng sẽ không có mặt mũi gặp Giang Mộ Yên kia.
Xem ra nàng không muốn cố gắng cũng không được!