Đợi sau khi Hồng Nguyệt lui ra ngoài, Bùi Vũ Khâm không bước đến chỗ thùng tắm mà vòng ra phía sau tấm bình phong đi đến bên giường.
Trên giường, Giang Mộ Yên quả nhiên đã thức, đang vừa phức tạp, vừa xấu hổ, lại có chút ngượng ngùng nhìn hắn.
Bùi Vũ Khâm chậm rãi bước qua, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên giường Giang Mộ Yên, nhẹ nhàng ôm đứng nửa người nàng lên “Yên nhi, ta chuẩn bị như vậy, nàng có ý kiến gì không?”
Giang Mộ Yên lắc lắc đầu “Chàng chuẩn bị tốt lắm, có điều, Vũ Khâm, chàng không cảm thấy quá nhanh sao? Ta nghĩ chúng ta hắn là nên chậm rãi để người trong nhà này có thể chuẩn bị tâm lí một chút –”
“Yên nhi ngốc, cho dù chúng ta đồng ý chờ, bụng của nàng cũng không thể.”
“Hả, có ý gì?”
Giang Mộ Yên nhất thời không kịp phản ứng, chuyện này thì liên quan gì đến bụng của nàng?
“Yên nhi, đêm qua chúng ta đã cùng một chỗ lâu như vậy, nàng sẽ không cho rằng bụng nàng không có khả năng mang thai chứ? Nếu như có, nàng nói chúng ta có thể chờ sao? Nó có thể chờ sao?”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền mỉm cười vói tay vào ổ chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Gương mặt Giang Mộ Yên nhất thời ‘xoạt một tiếng, đỏ bừng..
“Không, sẽ không khéo như vậy chứ. Chỉ một buổi tối thôi mà.”
Giang Mộ Yên lúng túng thấp giọng, càng nói mặt càng đỏ. Đêm qua tay chân nàng bủn rủn không có lực, không thể đáp lại gì, nhưng từ đầu đến cuối, thần trí của nàng vẫn rất rõ ràng.
Bây giờ trong đầu nàng vẫn có thể nhớ lại mỗi chi tiết, mỗi động tác cùng Bùi Vũ Khâm đêm qua, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, bộ dáng Vũ Khâm ôn nhuận, thư sinh, không ngờ lúc trên giường lại …, nàng nhớ rõ hai người gần như điên loan đảo phượng cả một buổi tối.
Dựa vào tần suất như vậy, tỷ lệ có thai đúng là có vẻ lớn.
Nhưng nàng cũng chỉ mới trọng sinh đến đây thôi, còn chưa tới nguyệt sự, nên cũng không biết hôm qua là trong thời kì nguy hiểm* hay an toàn. Nếu là nguy hiểm, vậy tám chín phần mười là sẽ có.
(R: thời kì nguy hiểm ở đây là ngày mà giao hợp sẽ dễ có í, còn ai có nhu cầu biết là ngày nào thì mời gu-gồ nhóe, k thì com hỏi ta cũng đc =)))). Đừng hiểu lầm, này là một trong mấy câu ta sẽ thi tốt nghiệp a.)
“Nha đầu ngốc, loại chuyện này có thể nói hên xui sao? Mặc kệ có hay là không, ta đều nên phụ trách với nàng!”
“Vũ Khâm, ta chỉ là không muốn chàng gấp gáp quá mà phải ứng phó với sự chỉ trích của nhiều người. Bây giờ còn chưa phải lúc, kỳ thật ta có thể chờ, mặc kệ chờ bao lâu cũng được. Nếu không, để ta uống thuốc đi!”
Bọn họ mới biết nhau không đến nửa tháng, tuy nàng đã nhận định hắn là người yêu cùng trượng phu duy nhất của kiếp này nhưng đối với những người khác mà nói, thân thế của nàng là tuyệt đối đáng xấu hổ.
Một người vốn nên làm con dâu, giải trừ hôn ước với con chưa đến ba ngày đã để công công lên giường của mình, nhìn thế nào nàng cũng không tránh khỏi tiếng xấu thủy tính dương hoa.
Nếu đã vậy, ít nhất nàng cũng có quyền lợi bảo hộ Bùi Vũ Khâm một chút chứ!
Bùi Vũ Khâm nghe được lời nàng nói thì nhướn mi nở nụ cười “Không cần như vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu có thì ta rất vui, nếu không có, vậy cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn thú nàng của ta.”
“Vũ Khâm –”
“Không muốn biết lí do sao?”
“Vì sao lại gấp như vậy?”
“Bởi vì sau đêm qua, ta đã không có cách nào khống chế bản thân để có thể tiếp tục làm quân tử ngồi trong lòng mà không loạn được nữa, cho nên thành thân sớm cũng có thể danh chính ngôn thuận sớm một chút, nàng nói có phải không?”
Giang Mộ Yên nghe xong lời này thì lại đỏ mặt lần nữa, rõ ràng biết đây là những lời Bùi Vũ Khâm nói để giúp nàng cảm thấy nhẹ lòng nhưng cũng không thể phản bác. Nếu hắn đã kiên trì như vậy, nàng cũng không muốn gì hơn nữa.
“Vũ Khâm, chàng yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bị mấy lời đồn đãi nhảm nhí đó ảnh hưởng đâu. Ta sẽ cho chàng thấy sự mạnh mẽ, cứng cỏi của ta. Cho nên, chúng ta cứ cùng nhau tiến về phía trước đi!”
“Yên nhi nói vậy là được rồi.”
Bùi Vũ Khâm nở nụ cười, hắn biết nữ nhân khiến hắn coi trọng không hề yếu đuối mà là một linh hồn độc lập tự chủ tuyệt đối.
Nhất thời, Bùi Vũ Khâm xốc chăn lên, ‘xoạt’ một tiếng liền ôm lấy Giang Mộ Yên, khiến nàng hô nhỏ “Vũ Khâm, chàng làm gì vậy?”
“Tắm rửa a! Yên nhi không cảm giác trên người dinh dính sao? Cho dù nàng không thấy, ta cũng không thể để nàng tiếp tục ngủ như vậy. Trời không còn sớm, cũng nên để cho Hồng Nguyệt dọn dẹp phòng.”
Bùi Vũ Khâm vờ như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Giang Mộ Yên mà tiếp tục ôm nàng đi về phía thùng tắm.
“Yên nhi đang thẹn thùng sao?” Bùi Vũ Khâm cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, sau đó mới nhẹ nhàng thả nàng vào trong nước “Nàng tốt lắm, rất hoàn mĩ, không chỉ thân thể mà linh hồn cũng vậy, cho nên đừng lo lắng!”
Giang Mộ Yên nghe được lời này của hắn thì biểu tình nhất thời trở nên cứng ngắc “Vũ Khâm, chàng có cảm thấy là ta đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không?”
“Hửm? Sao lại nói vậy? Nàng lợi dụng lúc ai gặp khó khăn?” Bùi Vũ Khâm không hiểu.
“Ý là thân thể này không phải của ta, là của Giang Mộ Yên kia. Thân thể của ta tuy dung mạo cũng không khác lắm nhưng lại lớn hơn mười tuổi a. Ta tự nhiên chiếm thân thể của Giang Mộ Yên, này còn cùng chàng …– chàng có cảm thấy ta……”
“Yên nhi ngốc, nàng đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì vậy?”
Bùi Vũ Khâm bật cười, nhẹ nhàng dùng khăn bắt đầu thay Giang Mộ Yên tẩy, đồng thời còn không quên nghiêm túc nói “Yên nhi nghĩ ta là nam nhân như thế nào? Là cái loại người mà tùy tiện mỹ nhân nào cũng có thể khiến ta động tâm hay sao?”