“Yên nhi, nàng còn buồn ngủ sao?”
Bùi Vũ Khâm kinh ngạc nhìn Giang Mộ Yên. Hắn nghĩ Yên nhi vừa tỉnh ngủ, lại tắm qua một lần mới dùng cơm, như thế nào cũng không nên còn thấy buồn ngủ mà hẳn là nên đề nghị cùng hắn đi tản bộ mới đúng, không ngờ nàng lại nói còn muốn ngủ. Chuyện này khiến Bùi Vũ Khâm cảm thấy bất ngờ.
“Vũ Khâm, chàng không muốn ngủ sao? Nếu vậy thì ta cũng không ngủ, chúng ta tản bộ đi!”
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm kinh ngạc như vậy thì bản thân cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là đột nhiên rất muốn ngủ. Suy nghĩ một lúc thì nàng cho rằng có thể hôm qua chủ động thật sự quá mệt mỏi cho nên mình hôm nay mới rã rời như vậy.
Mà Bùi Vũ Khâm tuy nghe được Yên nhi đề nghị đi tản bộ như ý muốn nhưng cũng biết đó là nàng sau khi thấy vẻ kinh ngạc của hắn mới đổi ý lại. Hiển nhiên trong ý nguyện chân chính của nàng, ngủ mới là lựa chọn đầu tiên.
Thân là trượng phu, đêm tân hôn khiến thê tử mệt nhọc cả một buổi tối đã là chuyện rất thất trách, giờ kiều thê mệt mỏi, muốn ngủ, người làm trượng phu như hắn sao có thể để một mình thê tử giường đơn chăn lạnh chứ?
Nhất thời, Bùi Vũ Khâm lắc đầu hòa nhã nói “Thật ra ta cũng rất muốn ngủ, chỉ là ngại biểu hiện ra thôi. Có thể là trước đây luôn quá bận rộn, giờ thừa dịp tân hôn nghỉ ngơi không có việc gì làm thì chứng làm biếng lập tức phác tác. Có điều chúng ta vừa ăn no, cứ ngồi một lát, uống hai chung trà hương cho tiêu hóa một chút rồi mới ngủ thì tốt hơn. Yên nhi thấy sao?”
“Vũ Khâm, chàng là thật sự muốn ngủ hay là vì muốn theo giúp ta mới miễn cưỡng bản thân?”
“Đương nhiên là ta thật sự muốn ngủ rồi, lát nữa Yên nhi sẽ biết, không chừng ta còn ngủ trước nàng nữa kìa!”
Nhìn bộ dáng giống như muốn thi xem ai ngủ trước của Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên nhất thời nở nụ cười, biểu tình đáng yêu nói “Được rồi, người ta tin chàng. Nhìn bộ dạng của chàng giống như là muốn thi với ta vậy!”
Hồng Nguyệt và Thanh Thư tuy cảm thấy chuyện lão gia cùng phu nhân tân hôn không ra ngoài chơi mà lại muốn ngủ rất không thú vị nhưng nếu nghĩ trên phương diện khác thì bọn họ lại hy vọng lão gia cùng phu nhân càng ân ái càng tốt, tốt nhất là mỗi ngày đều triền miên. Bởi vì chỉ như vậy, phu nhân mới có thể sớm ngày hoài thượng một vị thiếu gia hoặc tiểu thư cho Bùi gia. Nếu có thể như vậy, vị trí đương gia chủ mẫu của phu nhân sẽ càng được củng cố.
Cho nên bọn họ cũng không nói gì, ngược lại còn nhanh tay nhanh chân dọn dẹp bát đũa trên bàn, sau đó biết điều lui ra ngoài, để lại không gian ấm áp cho hai vị chủ tử.
Không lâu sau, Thanh Thư tự mình mang hai chung trà hương nóng hổi vào phòng, mà Hồng Nguyệt thì tự tay ôm chăn nệm mới đi thẳng đến dọn dẹp cái giường lớn lộn xộn lại bị mồ hôi thấm ướt kia.
Giang Mộ Yên dù mặt đỏ hơn cả bình minh nhưng ánh mắt cùng biểu tình vẫn đang cố gắng duy trì bộ dáng tự nhiên, thoải mái. Bùi Vũ Khâm thấy nàng như vậy thì lại càng cảm thấy thương tiếc không thôi. Hắn tự tay nâng chung trà, đặt vào tay Giang Mộ Yên “Yên nhi, uống chút trà hương nóng là có thể về giường ngủ rồi.”
Giang Mộ Yên gật gật đầu, bưng chung trà lên nhấp hai ngụm, thoải mái đến mức mị hai mắt, sau đó nàng đặt chung trà xuống, lại không nhịn được ngáp một cái.
Bũi Vũ Khâm thấy bộ dáng thật sự mệt mỏi của nàng thì cũng dứt khoát không uống trà hương của mình nữa mà đưa tay đỡ lấy Giang Mộ Yên, để nàng dựa vào lòng mình.
“Đến, dựa vào ta trước! Lát nữa ta sẽ ôm nàng lên giường!”
“Được, cảm ơn chàng, tướng công!”
Đây là lần đầu tiên Giang Mộ Yên gọi hắn là tướng công, Bùi Vũ Khâm nhất thời cảm thấy trái tim thật sự rất ấm áp. Tuy càng thích nàng gọi tên nhưng ngẫu nhiên gọi tướng công như vậy một lần cũng khiến cảm xúc hắn dâng tràn, cuồn cuộn.
Bởi vì một tiếng ‘tướng công’ này khiến hắn tin tưởng hắn là phu của nàng, là trời của nàng! Cả đời sau này, hắn đều sẽ vì nàng che mưa chắn gió, bảo vệ nàng chu đáo!
Thanh Thư thấy phu nhân nhà mình tựa vào lòng lão gia còn chưa đến thời gian một chén trà nhỏ mà đã ngủ say thì cũng lập tức chạy đến bên giường, phụ Hồng Nguyệt dọn dẹp, đổi chăn nệm. Đổi xong thì nhanh chóng ôm đống đồ cũ ra ngoài, hai người cũng không nói cái gì cáo lui nữa, chỉ cúi người một cái rồi lui ra.
Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, trong phòng lại một lần nữa chỉ còn hai người bọn họ.
Bùi Vũ Khâm yêu thương nhìn Giang Mộ Yên đã ngủ say, trong lòng đều là thương tiếc mà nhẹ nhàng ôm lấy nàng trở lại giường.
Một thân quần áo mới mặc chưa đến một canh giờ lại lần nữa bị Bùi Vũ Khâm cởi ra giúp. Mà trong toàn bộ quá trình cởi quần áo, Giang Mộ Yên vẫn ngủ say không tỉnh.
Bùi Vũ Khâm tuy không buồn ngủ nhưng thứ nhất là đã hứa hẹn bồi Giang Mộ Yên, thứ hai là bọn họ từ lúc yêu nhau đến giờ, hắn có rất ít cơ hội có thể gần gũi, nhìn kỹ nàng như bây giờ nên lúc này cũng dứt khoát tham lam nhìn một lần cho đủ.
Bùi Vũ Khâm sau khi cởi quần áo cũng lên giường thì không lập tức nhắm mắt ngủ mà dùng một tay chống đầu, nửa nghiêng người, mê muội nhìn ái thê đang ngủ say của mình.
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi nhìn đến mức bị nhịp thở đều đều của Giang Mộ Yên ảnh hưởng mà cũng cảm thấy buồn ngủ thì hắn mới cam tâm nằm xuống, ôm chặt Giang Mộ Yên vào lòng rồi nhắm mắt.