Rốt cục rượu quá ba lần, đồ ăn quá năm vị.
Mặc kệ đã ăn no hay chưa, mọi người đều buông đũa, Giang Mộ Yên cũng không ngoại lệ.
Thanh Thư chỉ huy hạ nhân lưu loát dọn đồ thừa cùng chén bát xuống, lại mang lên khăn thơm để lau miệng lau tay cùng nước súc miệng.
Đợi sau khi mọi người đã chỉnh đốn xong, một ly trà hương thơm ngát cũng đã được mang lên. Toàn bộ quá trình đều yên lặng, nhẹ nhàng, khiến Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy thán phục, không biết phục vụ ở khách sạn hiện đại có phải cũng được huấn luyện kỹ càng, chu đáo như vậy hay không?
Đèn lồng đỏ cùng ánh nến* khắp phòng, chiếu sáng ngời toàn bộ Vận Hoa thính, cũng soi rõ mọi biểu tình, dù là rất nhỏ trên mặt mọi người.
(R: trong convert là ‘ngọn nến to như cánh tay trẻ con’. Mà nói thiệt là mẹ ơi, ta cực-kì-dị-ứng với cái kiểu so sánh này. Nghe cứ y như là trong truyện kinh dị ==”).
Giang Mộ Yên biết tiếp theo hẳn là Bùi Vũ Khâm sắp tuyên bố chuyện nàng cùng Bùi Dạ Tập giải trừ hôn ước.
Vừa nghĩ đến đây, lòng nàng liền trở nên vạn phần kích động.
Vừa sống lại ở nơi đây, sau khi biết mình là người đã có trượng phu, trong lòng nàng vẫn mang một loại tiếc nuối.
Sau đó lại biết nàng chỉ là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập, còn chưa chính thức vào cửa, trong lòng nàng liền nổi lên kích động.
Nàng đã nghĩ có lẽ mình vẫn có thể khôi phục một thân tự do.
Hiện tại, nguyện vọng này sắp được thực hiện, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy, trong lòng Giang Mộ Yên sao có thể không kích động?
Bởi vì chỉ khi tự do, nàng mới có tư cách theo đuổi Bùi Vũ Khâm.
“Hôm nay ta rất vui vì cả nhà có thể sum họp lại ăn bữa cơm đoàn viên, cũng rất cao hứng vì mọi người chúc mừng sinh nhật ta. Bây giờ bữa tối đã xong, tiếp theo, ta muốn tuyên bố một chuyện có chút tiếc nuối để mọi người biết.”
Tần Hồng Diệp vừa nghe Bùi Vũ Khâm nói lời dạo đầu như vậy, trong lòng liền cảm thấy không tốt, định mở miệng ngăn cản.
Nhưng mà có người lại nhanh hơn nàng một bước “Cha –”
Mà đồng thời khẩn trương còn có một người khác, đó chính là Bùi Phong. Nếu hắn không đoán sai, thúc thúc sợ là sắp tuyên bố chuyện giải trừ hôn sự của Mộ Yên cùng Dạ Tập.
Mộ Yên quả nhiên không phải đang giận dỗi với Dạ Tập, nàng là thật sự không muốn gả. Cho nên, trong lòng nàng thật là không hề thích Dạ Tập.
Vậy có phải là về sau hắn có cơ hội hay không?
Lòng bàn tay Bùi Phong không nhịn được mà đẫm mồ hôi.
“Dạ Tập, con muốn nói gì?”
Bùi Vũ Khâm thản nhiên hỏi, ánh mắt nhìn Bùi Dạ Tập không nghiêm khắc mà chứa mấy phần ngăn cản, tựa như không muốn Bùi Dạ Tập tiếp tục mở miệng nói nữa, nhưng lại không cản lời Bùi Dạ Tập.
Bùi Dạ Tập từ ánh mắt của cha đã biết việc cha muốn tuyên bố hôm nay đã là chuyện phải làm, hắn không thể ngăn cản.
Hắn cũng hiểu được ý trong mắt cha là đang nói cha đã cho hắn cơ hội đi vãn hồi Giang Mộ Yên, chính là miệng hắn cứng rắn không chịu thừa nhận, cũng không đi níu kéo nàng, cho nên bây giờ hắn không thể hối hận.
Nhưng là –
Hắn chính là không muốn cha tuyên bố. Bởi vì một khi nói ra, vậy không phải vừa vặn đúng ý Bùi Phong hay sao?
Cho dù Giang Mộ Yên lúc này không thích hắn, nhưng nàng cũng đã là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập hắn ba năm, làm gì có đạo lí tặng cho người khác?
Cho nên hắn nhất thời lên tiếng nói trước “Cha, là như vầy, thời gian trước bởi vì sơ suất cùng chậm trễ của con mà đã khiến Mộ Yên không vui, còn vì vậy mà bệnh nặng một hồi. Cho nên sau chuyện này, Dạ Tập cảm thấy thập phần hổ thẹn, cũng hiểu mình đã sai lầm rồi, muốn bù đắp cho Mộ Yên.
Cho nên con muốn xin cha cho phép, cho Dạ Tập có thể ở lại sát bên viện của Mộ Yên để tiện bảo hộ nàng. Không phải gần đây hay có thích khách đến theo dõi Mộ Yên sao?”
Bùi Dạ Tập vừa nói lời này ra, Tần Hồng Diệp liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sắc mặt Bùi Huyền cùng Bùi Phong đều thay đổi, mà Bùi Ngu thì vẫn yên lặng quan sát vẻ mặt mọi người.
Người bất ngờ nhất chính là Giang Mộ Yên. Bùi Dạ Tập này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Lúc trước người ước gì hôn ước bị hủy bỏ nhất không phải là hắn sao?
Giờ mắt thấy Bùi Vũ Khâm đã sắp tuyên bố kết quả, hắn lại giả mèo khóc chuột chạy đến nói cái gì muốn bồi thường cho nàng?
Hắn muốn bồi thường như thế nào?
Mà Bùi Vũ Khâm đối với chuyện Bùi Dạ Tập nói ra như vậy thì cảm thấy rất ngoài ý muốn. Xem ra Dạ Tập là thật sự hối hận, nhưng hắn nào biết đâu rằng Yên nhi đã quyết không quay đầu.
Hơn nữa Bùi Vũ Khâm hắn cũng đã đáp ứng Yên nhi sẽ tuyên bố kết quả này vào buổi gia yến hôm nay, trả lại cho nàng một thân tự do, sao có thể chỉ vì muốn giúp con mà liền lật lọng đây?
Nhưng mà Dạ Tập dù sao cũng là đứa con duy nhất của hắn, cho dù như thế nào, suy nghĩ cho con cũng chiếm một phần rất lớn.
Trong lòng Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm thấy khó xử cùng do dự.
Nhưng khi hắn nhẹ nâng tầm mắt, thấy ánh mắt Giang Mộ Yên nhìn về phía này, Bùi Vũ Khâm chỉ biết hắn không thể làm khác, không vì sao, chỉ do ánh nhìn tín nhiệm kia của Giang Mộ Yên.
Bùi gia của hắn không thể có lỗi với cô gái này nữa.
“Dạ Tập, không cần, cha đã phái Nghênh Phong qua bảo hộ Yên nhi. Thương thế của con còn chưa lành, vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Nếu muốn bù đắp, cha, con, cùng toàn bộ Bùi gia đã thiếu Yên nhi rất nhiều, bất quá Yên nhi sẽ không so đo những điều này, Yên nhi nói có phải không?”
“Bùi tiên sinh nói đúng, đại thiếu gia không cần bù đắp gì cho Mộ Yên, tiên sinh tất nhiên cũng không cần.”