Giang Mộ Yên vốn định nhịn, nhưng lúc này nghe được hắn trái một tiếng ‘câu dẫn’, phải một câu ‘không biết xấu hổ’ thì không khỏi nhíu mày, trong lòng phát hỏa.
“Xin hỏi Bùi thiếu gia, ngài xem ta là ai? Ngài đừng quên, trên thư giải trừ hôn ước đã viết rõ ràng, chúng ta hiện tại đã không phải hôn phu thê, ta nghĩ Bùi thiếu gia cũng không có quyền hỏi chuyện sau này của ta đi!
Chẳng lẽ Bùi thiếu gia quên mấy chữ ‘về sau nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau’ trên giấy sao? Giấy trắng mực đen, lại là Bùi thiếu gia ngài tự tay viết, không phải mới chốc lát mà Bùi thiếu gia đã quên chứ?”
“Ngươi, ngươi –”
“Ta cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai?”
Giang Mộ Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhấp thêm một ngụm trà lại tiếp tục như không có việc gì mà nói “Mặt khác, ta nhắc nhở một chút, Bùi thiếu gia ngài cũng coi như thiếu gia nhà giàu, đừng hở một chút mở miệng nói bẩn, không biết tôn trọng người khác, về sau nếu Bùi thiếu gia không ngại, xin gọi ta một tiếng Giang tiểu thư!
Đương nhiên, nếu Bùi thiếu gia cực độ khinh thường Giang Mộ Yên, vậy cũng xin Bùi thiếu gia đừng xuất hiện trước mặt Giang Mộ Yên để tránh cho cả hai chúng ta không thoải mái!”
Về chuyện nặng lời, kiếp trước Giang Mộ Yên không có cơ hội nói ra những lời như vậy, nhưng vậy cũng không có nghĩa là khi gặp phải người xấu nàng không biết phản đòn.
Mà trên thực tế, một người được nhận nền giáo dục hiện đại, cho dù chưa thật sự ra ngoài đối mặt, chưa phải sinh tồn trong xã hội, nhưng bản năng phòng bị người ngoài cũng không ít.
Mạnh được yếu thua, mặc kệ đi đến đâu thì đó cũng là quy luật sinh tồn, điều này Giang Mộ Yên tất nhiên rõ ràng.
Kiếp trước nàng có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng đều do thân thể không tốt mà bị giới hạn, nhưng hiện tại sau khi trọng sinh, nàng cũng không cố kỵ như vậy nữa.
Bây giờ nàng thua người ta bất quá cũng chỉ là chưa quen thuộc đối với thời không, hoàn cảnh này thôi, một khi nơi này trở nên quen thuộc như xã hội kiếp trước, Giang Mộ Yên rất tin tưởng nàng sẽ không phải một người dễ dàng bị ngăn cản.
Mà nếu vứt bỏ hết những điều kiện khách quan kia, chỉ dùng lời nói mà thôi, Giang Mộ Yên nàng nắm chắc phần thắng khi so với Bùi Dạ Tập còn nhỏ tuổi hơn mình.
Dù sao tình hình trước mắt cũng là ví dụ tốt nhất!
“Giang Mộ Yên, ngươi, ngươi thay đổi! Trước kia ngươi không phải như thế!”
Bùi Dạ Tập thật sự chấn kinh rồi!
Bởi vì Giang Mộ Yên hiện tại cho hắn cảm giác thật là rất không giống, hoặc là nói Giang Mộ Yên hiện tại, cùng với ấn tượng với Giang Mộ Yên trước đây để lại cho hắn hoàn toàn là một trời một vực.
Giang Mộ Yên lúc trước cùng lắm chỉ là thanh cao ngạo mạn một chút, hoàn toàn không sắc bén cùng không lưu tình như thế này.
Nàng căn bản không hề nói lời gì khó nghe với hắn, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ đây mới là tính tình chân chính của Giang Mộ Yên sao?
Nàng trước đây chỉ là ngụy trang ư?