Thấy bọn họ như vậy, Giang Mộ Yên làm cô giáo tất nhiên cũng vui trong lòng. Có học trò ngộ tính không thấp hơn Bùi Vũ Khâm bao nhiêu như vậy, nàng giống như đã thấy được tia hy vọng cho kế hoạch năm năm.
“Được, nếu hai người đã cảm thấy không có vấn đề thì ở đây có hai cuộn giấy, mỗi cuộn có ba bài kiểm tra khó dễ khác nhau, các câu hỏi cũng hoàn toàn không giống nhau, các ngươi mỗi người chọn một cuộn đi.” Giang Mộ Yên nói xong liền mỗi tay cầm một cuộn giấy đưa ra cho hai người.
Bùi Phong và Bùi Huyền cũng không hề lựa chọn mà đều đưa tay lấy cuộn giấy gần mình nhất.
“Thẩm thẩm, bài này là sáng mai nộp cho người sao?” Người hỏi vấn đề này tất nhiên chính là Bùi Huyền. Bùi Phong tuy không mở miệng nhưng ánh mắt cũng có ý thắc mắc như vậy.
Giang Mộ Yên bật cười rồi lắc đầu “Không cần, các ngươi có thời gian ba ngày để làm xong ba bài kiểm tra này. Ba ngày sau đưa ta là được rồi.”
“Ba ngày?”
“Đúng, nghĩa là bắt đầu từ mai, trong ba ngày, hai người không cần đến tiểu thư phòng này mỗi sáng nữa. Bây giờ ta không còn thứ gì mới để dạy cho các ngươi, chờ hoàn thành bài kiểm tra lần này, ta sẽ căn cứ vào tình huống của mỗi người mà quyết định xem các ngươi sẽ học cái gì ở giai đoạn tiếp theo. Cho nên các ngươi cứ về lo làm bài cho tốt đi!”
Giang Mộ Yên nhìn Bùi Phong cùng Bùi Huyền rõ ràng tỏ ý không muốn thì trong lòng nhịn không được mà cười cười. Chỉ thấy học trò muốn nghỉ học thôi chứ chưa thấy ai cô giáo chủ động cho nghỉ mà còn không chịu như bọn họ nha. Xem ra toán học này thật sự hấp dẫn bọn họ vô cùng rồi.
“Nhưng mà thẩm thẩm, nếu Huyền nhi chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành bài kiểm tra của thẩm thẩm thì chẳng lẽ hai ngày sau liền rảnh rỗi đi chơi sao?” Đôi mày Bùi Huyền hơi nhíu lại, mấy ngày nay hắn gần như chỉ hận không thể không ngủ không nghỉ mà ở lì trong tiểu thư phòng này nghe Giang Mộ Yên giảng giải những kiến thức số học không phải văn nhưng lại vô cùng tinh diệu này. Mà Giang Mộ Yên thật sự cũng không làm hắn thất vọng, những kiến thức nàng dạy khiến hắn cảm thấy mình thu hoạch được nhiều hơn qua mỗi ngày. Giờ đột nhiên ba ngày không cho hắn đến học, Bùi Huyền thật sự cảm thấy cả người đều bứt rứt khó chịu. Nhìn cuộn giấy có ba bài kiểm tra trong tay, hắn hận không thể trở về chong đèn thức suốt đêm làm cho hết ngay.
Giang Mộ Yên sao có thể không biết sự vội vàng trong lòng Bùi Huyền? Cho nên sau khi nghe Bùi Huyền nói vậy, nàng nhất thời lộ ra một nụ cười mỉm có vẻ đắc ý “Nếu hai người các ngươi thật sự có thể hoàn thành tất cả câu hỏi trong ba bài đó trong vòng một ngày thì ta đây ngày kia liền bắt đầu dạy thứ khác cho các ngươi. Có điều…”
“Có điều cái gì?” Bùi Phong cũng hết kiên nhẫn mà chủ động hỏi.
“Có điều đó là không thể nào! Nếu ta đã dám ra đề, cũng định sẵn thời gian ba ngày cho các ngươi làm thì đã xác định trong vòng ba ngày đó, các ngươi không thể nào làm xong. Cho nên, hai người a, cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ về làm bài cho tốt đi.
À, đúng rồi. Nếu trong bài kiểm tra có câu hỏi nào không làm được thì cũng đừng miễn cưỡng. Ba ngày sau, ta còn hy vọng nhìn thấy các ngươi xuất hiện ở đây đúng giờ a!”
Giang Mộ Yên nói xong liền trưng ra bộ dáng ‘thảo luận chấm dứt, hai người đừng nhiều lời nữa’, khiến Bùi Phong và Bùi Huyền dù trong lòng không phục, không tin nhưng cũng đành phải ngậm miệng.
Giang Mộ Yên thấy mưu kế nho nhỏ của mình đã thành công thì lại thừa dịp Bùi Huyền và Bùi Phong không chú ý mà nháy nháy mắt với Bùi Vũ Khâm bên cạnh.
Bùi Vũ Khâm vừa thấy động tác nghịch ngợm này của nàng thì liền mơ hồ nghĩ chắc trong bài kiểm tra Giang Mộ Yên ra cho Bùi Phong và Bùi Huyền nhất định có một câu giống nhau, hơn nữa nếu hắn đoán không sai thì câu đó rất có thể là tính tổng từ một đến một ngàn. Nếu không, lấy thái độ học tập nghiêm túc của Bùi Phong và Bùi Huyền mấy ngày qua thì không thể nào làm ba ngày mà cũng không ra đáp án.
Yên nhi này a, nói nàng là người lớn thì nàng lại cố tình nghịch ngợm làm chuyện chọc ghẹo người ta như vậy. Không phải là chỉ muốn trộm ba ngày rảnh rỗi thôi sao? Tin chắc nếu nàng trực tiếp mở miệng nói với Bùi Phong và Bùi Huyền, bảo bọn họ ba ngày sau hẵng đến, ba ngày này nàng muốn nghỉ ngơi thì hai đứa kia hẳn cũng không dám có chút oán hận hay chê trách gì. Nhưng nàng cố tình không nói, lại ra một câu hỏi để hai người bọn họ phiền lòng, thật sự giống như một đứa trẻ.
“Được rồi, Phong nhi, Huyền nhi, nếu Yên nhi đã sắp xếp hết cho hai đứa, chương trình học hôm nay cũng đã xong thì hai đứa cứ về trước đi.”
Thật ra tuy trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn cho rằng hành động này của Giang Mộ Yên thật sự có hơi nghịch ngợm nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác thì hắn cũng rất vui vẻ với sự sắp xếp này.
Ngẫm lại, bắt đầu từ khi Bùi Phong và Bùi Huyền đến tiểu thư phòng này học số học mỗi sáng thì hắn và Yên nhi của mình đã lâu rồi không có thân thiết trong thư phòng. Bình thường ở đây chỉ có hai người bọn họ, lúc nghỉ giải lao, không nói có thể trộm được một hai cái hôn nhưng nắm tay, ôm nhau một chút cũng được. Giờ ngược lại, trong thư phòng tự nhiên mọc ra thêm hai đứa cháu lớn, bọn họ làm trưởng bối sao có thể thân thiết trước mặt người khác chứ?
Vì thế, mấy ngày nay, chỉ cần có mặt Bùi Phong và Bùi Huyền thì Bùi Vũ Khâm không thể không bảo trì một chút khoảng cách tương kính như tân với Giang Mộ Yên. Aiz~, thật sự là khiến hắn nghẹn đầy một bụng oán giận a.
Hôm nay thật vất vả mới chấm dứt buổi học sớm, ba ngày tiếp theo lại không có hai đứa cháu chen chân vào giữa, Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng, tự nhiên chỉ ước gì hai đứa kia tự về sân sớm chừng nào hay chừng đó.