Trong khi đợi Hồng Nguyệt đi lấy ‘bảo bối’, Giang Mộ Yên cũng không nhàn rỗi. Nàng vừa thong thả đi tới đi lui trong thư phòng xem như tản bộ sau khi ăn, trong đầu vừa không ngừng suy nghĩ, sắp xếp những chuyện lát nữa cần làm.
Ước chừng khoảng hai nén hương sau, Hồng Nguyệt mới vẻ mặt nghiêm túc mang theo một vật gì đó quấn trong vải bố xanh đen bước vào thư phòng.
Sau khi nhẹ tay đặt vật đó lên án thư, Hồng Nguyệt vẫn còn hơi chần chờ “Tiểu thư, cô thật sự muốn sử dụng bảo bối gia truyền lão gia để lại sao? Đây chính là món bảo bối cuối cùng của cô, nếu vì dùng nó mà để người ta xem hiểu, lại đến đoạt, cô sẽ –”
Giang Mộ Yên nhíu này, đây là cái gì a? Được quấn trong tấm vải bố này rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến nha đầu Hồng Nguyệt có vẻ mặt như vậy?
Trong lòng Giang Mộ Yên có chút gấp gáp nhưng ngoài mặt lại không hề lộ vẻ mù mờ không rõ, nàng chỉ nói “Hồng Nguyệt, em quá lo lắng rồi. Nếu thứ này dễ hiểu như vậy thì còn gọi là bảo bối sao?”
Hồng Nguyệt vừa nghe vậy, biểu tình cũng thả lỏng không ít “Tiểu thư nói cũng đúng, nhưng đề phòng một chút thì vẫn tốt hơn. Cổ nhân có câu ‘lòng người cách một lớp da’, huống chi tuy lão gia nói muốn thú tiểu thư vào cửa nhưng dù sao cô vẫn chưa phải là Bùi phu nhân danh chính ngôn thuận. Ý của nô tỳ là tiểu thư có phải nên chờ đến sau khi thành thân mới lấy bảo bối này ra không, như vậy cũng hợp lí hơn.”
“Hồng Nguyệt, được rồi, không cần dông dài nữa. Em không tin Vũ Khâm nhưng ta tin. Cho dù cuối cùng chàng không cưới ta, ta cũng không hối hận vì hôm nay đã làm hết thảy vì chàng. Em còn nhỏ nên không biết, chờ sau này khi có người trong lòng thì em sẽ hiểu được cảm giác bây giờ của ta.”
Giang Mộ Yên thật sự không đủ kiên nhẫn đợi thêm nữa, không thèm phân phó Hồng Nguyệt mà chính nàng liền chủ động mở lớp vải quấn ra, bên trong rõ ràng là một hộp gỗ đẹp quý giá màu đỏ tía, giữa nắp hộp còn có một cái khóa nhỏ bằng đồng đỏ.
“Hồng Nguyệt, chìa khóa đâu?”
Giang Mộ Yên sửng sốt, xem ra thứ gọi là ‘bảo bối’ nằm ngay trong cái hòm này.
Hồng Nguyệt kỳ quái lắc đầu “Tiểu thư, chìa khóa không phải cô vẫn luôn tự mình bảo quản sao? Nô tỳ không có chìa khóa a!”
Thật ra ngay sau khi nói ra miệng, Giang Mộ Yên liền biết mình vừa hỏi một vấn đề vô cùng ngốc nghếch. Nếu đây đã là bảo vật gia truyền thì chìa khóa sao có thể ở trong tay một nha đầu như Hồng Nguyệt chứ?
Nhưng vấn đề là nàng đã tiếp thu được một phần mảnh vụn trí nhớ của Giang Mộ Yên trước kia nhưng trong đó hoàn toàn không có chút manh mối nào về cái khóa đồng đỏ này, càng đừng nói đến chìa khóa ở chỗ nào.
“Ắc, ta nhất thời quên mất. Hồng Nguyệt em ra ngoài trước đi, ta không gọi thì đừng vào.” Bây giờ chỉ có thể mau chóng bảo Hồng Nguyệt ra ngoài, sau đó lại cẩn thận quan sát cái hòm này.
Biểu tình của Hồng Nguyệt vẫn còn mấy phần kỳ quái nhìn Giang Mộ Yên, giống như đang hoài nghi người trước mắt có còn là tiểu thư của nàng nữa hay không, nhìn đến mức trong lòng Giang Mộ Yên cảm thấy bất an.
Cũng may chỉ chốc lát sau, Hồng Nguyệt đã cung kính tiêu sái đi ra ngoài.
Hồng Nguyệt vừa đi, Giang Mộ Yên liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ giả mạo một người quả nhiên không phải dễ, lơ mơ một tí là lộ dấu vết ngay. Cũng may Hồng Nguyệt không tiếp tục hoài nghi, nếu không, nàng thật đúng là không biết nên làm thế nào để khiến nha đầu trung thành này tin tưởng.
Cẩn thận quan sát một lúc, Giang Mộ Yên mới phát hiện cái hộp gỗ này thật sự kín đến mức một khe hở cũng không có, nói cách khác, cái hộp này không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, quý giá như nàng nghĩ lúc đầu. Cả thân hộp không có khớp nối nào, nghĩa là ngoại trừ cái khóa đồng đỏ này, không còn đường mở nào khác.
Nếu đã vậy, cái hộp này chắc cũng cứng rắn đến mức đao kiếm bình thường không thể mở được.
Để chứng minh suy đoán trong lòng, Giang Mộ Yên liền đứng dậy tìm khắp phòng, lục nửa ngày cũng lôi ra được một cây kéo.
Hai tay cầm kéo, Giang Mộ Yên thoáng do dự một chút, sau đó liền dùng sức đâm xuống. Kết quả mũi kéo nhất thời bị bẻ cong, mà cái hộp gỗ đỏ tía kia thì lại không chút sứt mẻ.
Giang Mộ Yên kinh ngạc đến muốn rơi tròng mắt. Ông trời, đây là thể loại gỗ gì vậy, cứng đến mức độ này?
Xem ra trừ phi tìm được chìa khóa, nếu không cũng đừng mong mở ra được cái hộp đỏ tía này, càng đừng nói đến nhìn thấy thứ gọi là ‘bảo bối’ kia.
Trong lòng Giang Mộ Yên không khỏi hơi thất vọng, nhưng nàng cũng không quá gấp gáp. Dù sao thứ nàng muốn bây giờ chỉ là một cái bàn tính thôi, cũng không phải quá tò mò muốn biết thứ trong hộp.
Nếu mở không ra, Giang Mộ Yên cũng không miễn cưỡng nữa, chuẩn bị lấy vải bố quấn nó lại cất đi. Nhưng lúc nàng đang định quấn lại thì đột nhiên thấy được trên mặt khóa có mấy dấu vết xuất hiện dưới ánh sáng. Phát hiện này khiến Giang Mộ Yên nhất thời dừng tay, bắt đầu tập trung nghiên cứu cái khóa.
Mới đầu cũng không thấy có khác biệt gì quá lớn, nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lúc, Giang Mộ Yên mới phát hiện lỗ khóa vậy mà lại bị đổ kín. Nói cách khác, cho dù bây giờ có chìa khóa trong tay, nàng cũng không thể tra vào để mở hộp được. Sao lại thế này?
Giang Mộ Yên bắt đầu chạm vào cái khóa, nhất là chỗ giống như mới hiện chữ lên vừa nãy. Nàng cứ vuốt mãi lên chỗ đó, hy vọng tìm được cơ quan gì.
Không ngờ cách làm tưởng như ngây ngô này lại thật sự hữu dụng. Không biết ngón tay nàng ấn vào chỗ nào mà cái khóa kia nhất thời ‘cụp’ một tiếng, trong lỗ khóa liền bắn ra một cái chuôi cũng bằng đồng đỏ, rõ ràng chính là hình một chiếc chìa khóa.
Giang Mộ Yên nhất thời vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.