Bùi Vũ Khâm vốn không thấy những lời này có gì không ổn nhưng sau khi thấy Giang Mộ Yên cười thì hắn ngược lại cảm thấy hơi ngượng.
Hắn chính là cảm thấy rất bình thường, tự tại mà nói những lời trong lòng ra, cũng không nghĩ rằng nói như vậy khiến người ta nghe qua thật sự có mấy phần mặt dày.
“Không, hoàn toàn ngược lại, ta cảm thấy chàng bình thường quá khiêm tốn, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy chàng như vậy. Tuy đúng là nghe có vẻ cuồng, nhưng cuồng một cách khiến người ta thích thú, hơn nữa chàng có tư cách để làm vậy. Thiên hạ này trừ chàng ra không có người thứ hai.”
“Yên nhi, nàng khen ta như vậy thật ra lại khiến ta càng thấy ngượng.”
Mặt Bùi Vũ Khâm thật sự có hơi đỏ, nhìn ra được là đang xấu hổ. Xem ra hắn thật sự không quen khi được Giang Mộ Yên khen.
Mà Giang Mộ Yên chính là thích Bùi Vũ Khâm vừa thành thục lại ngẫu nhiên đáng yêu như vậy, cảm giác giống như nàng tìm được một trượng phu kết hợp giữa nam nhân thành thục và thiếu niên đáng yêu vậy.
Giang Mộ Yên chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên mặt Bùi Vũ Khâm một cái, sau đó mới xoay người trở về chỗ của mình. Trước khi ngồi xuống, nàng nói nhanh “Hôm nay dùng cơm chiều xong chúng ta không đi tản bộ, về phòng sớm một chút, ta có quà cho chàng!”
Bùi Vũ Khâm còn chưa phục hồi tinh thần lại từ lúc được hôn một cái vừa nãy, chợt nghe được câu này thì liền hỏi theo bản năng “Là cái gì? Vì sao lại muốn tặng quà cho ta?”
“Giờ không nói là cái gì. Về phần vì sao, chẳng lẽ ta muốn tặng quà cho chàng cũng cần lý do sao? Muốn tặng thì tặng thôi!”
Giang Mộ Yên mang chút làm nũng nói xong liền giấu gương mặt đã đỏ bừng sau chồng sổ sách cao. Sau đó nàng dùng giọng vờ vững vàng nói “Được rồi, giờ tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa. Làm việc, chờ đến tối chàng sẽ biết!”
Bùi Vũ Khâm thoáng hồ nghi nhìn Yên nhi, giờ chỉ thấy tóc chứ không thấy mặt. Nếu hắn không nhìn lầm thì vừa rồi trước khi Yên nhi cúi mặt, bên tai hình như đỏ bừng, vì sao vậy?
Rốt cuộc nàng muốn tặng cho hắn cái gì? Vì sao mặt lại đỏ đến thế?
Chẳng lẽ là…
Bùi Vũ Khâm cũng nghĩ đến một khả năng, trái tim nhất thời khẩn trương đến đập loạn xạ.
Hai người đều mang tâm tình kích động, sức tập trung tinh thần bình thường mười phần thì chiều này chỉ còn cùng lắm là ba, bảy phần còn lại đều đổ vào tâm tình nhộn nhạo hết rồi.
Bùi Vũ Khâm thậm chí còn cảm thấy vì sao thời gian trôi chậm như vậy. Chờ chờ chờ, chờ mãi vẫn chưa đến lúc dùng cơm chiều.
Mà vất vả chờ đến giờ cơm, Thanh Thư và Hồng Nguyệt vốn vẫn luôn đúng giờ đến gọi bọn họ đi dùng bữa vẫn chưa chịu đến gõ cửa.
Bùi Vũ Khâm lai không muốn để Yên nhi cảm thấy mình rất gấp nên đành phải kiềm chế để bản thân ngồi ngay ngắn, có điều dưới mông như có người thả đinh, hắn không thể nào ngồi yên mà chỉ muốn đứng lên thôi.
Giang Mộ Yên còn chưa biết quyết định của mình đã bị Bùi Vũ Khâm đoán được hơn phân nửa, cho nên trong lòng nàng tuy cũng khẩn trương nhưng mặt ngoài vẫn trấn định, nghĩ dù sao hiện tại cách giờ lên đèn còn đến một canh giờ. Cũng bởi vì trong đầu nàng kích động, xấu hổ nên mới không chú ý đến bộ dáng đứng ngồi không yên, nhìn có vẻ còn gấp hơn cả nàng của Bùi Vũ Khâm.
Cho nên khi Thanh Thư đến mời bọn họ đến nhà ăn dùng cơm chậm hơn bình thường một nén nhang* thì Bùi Vũ Khâm, người xưa nay vẫn luôn ôn hòa, phá lệ cho Thanh Thư một ánh mắt trách cứ nghiêm khắc, khiến Thanh Thư giật mình sững sờ.
*(R: một nén nhang là chừng 15 phút.)
Thậm chí khi Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên cùng nhau đến nhà ăn thì Thanh Thư đi sau lưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cục mình đã làm gì chọc lão gia không vui. Hơn nữa bước chân của lão gia hôm nay hình như cũng nhanh hơn bình thường một chút, là đói bụng lắm sao?
Nhưng hôm nay hắn cũng chỉ đến chậm hơn bình thường một nén nhang thôi a, chẳng lẽ vì vậy mà đã khiến lão gia nổi giận?
Tội nghiệp Thanh Thư, mãi cho đến rất nhiều năm sau hắn vẫn không tài nào hiểu được. Ánh mắt trách cứ đó xem như là điều duy nhất trong đời mà hắn không rõ.
Cơm chiều ăn rất nhanh, hơn nữa còn rất im lặng.
Bình thường Bùi Vũ Khâm còn nói mấy câu trên bàn cơm, nhưng hôm nay hắn chỉ ăn thôi. Nhưng nếu cho rằng hắn hôm nay không vui thì lại không đúng, bởi vì biểu tình và ánh mắt của hắn đều đang nói tâm tình của hắn không những không bực dọc mà ngược lại còn rất tốt là khác. Điều này càng khiến Thanh Thư và Hồng Nguyệt khó hiểu không thôi.
Giang Mộ Yên lại từ vẻ mặt nôn nóng của Bùi Vũ Khâm mà đoán sở dĩ hắn gấp như vậy có lẽ là đang nóng lòng muốn biết rốt cuộc nàng muốn tặng cái gì.
Khi nghĩ đến mình sống bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng chủ động dụ hoặc ai, hôm nay là lần đầu tiên muốn quyến rũ một nam nhân thì Giang Mộ Yên cũng không nhịn được mà trở nên khẩn trương, căng thẳng và cơm.
Vì thế, bữa cơm chiều này trở thành bữa cơm ngắn nhất nhưng lại ăn nhiều nhất từ khi bọn họ thành thân đến giờ.
Ăn cơm xong, không nói gì, hai người liền ăn ý đồng thời trở lại phòng ngủ. Vừa vào phòng, Giang Mộ Yên liền giât mình như nhớ đến điều gì đó, không khỏi nhẹ giọng nói “Vũ Khâm, à, hình như ta ăn hơi nhiều, muốn uống chút trà, chàng…”
Bùi Vũ Khâm suy cho cùng cũng là một nam nhân, nếu nói vậy mà còn chưa hiểu rằng Yên nhi của hắn cần thời gian để chuẩn bị thì cũng không xứng làm nam nhân nữa rồi. Nhất thời hắn kiềm xuống sự khẩn trương, kích động trong lòng, nằm chặt bàn tay đã muốn đẫm mồ hôi trong tay áo, không muốn biểu hiện như một tiểu tử mới yêu lần đầu nhưng trên thực tế, hắn thật sự rất chờ mong những gì sắp xảy ra.