Mục lục
Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

Khi Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân đến sân của Bùi Vũ Khâm ở Lưu Vân tiểu trúc thì Giang Mộ Yên đã được Bùi Vũ Khâm tự mình đưa về sân của mình.

Cho nên Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân coi như đi không một chuyến.

Đứng bên ngoài thư phòng Bùi Vũ Khâm, Tần Hồng Diệp nhất thời hỏi lại “Thanh Thư a, nghe nói lão gia đột nhiên lên cơn đau tim, bây giờ người đâu rồi?”

“Bẩm nhị phu nhân, Tương di, đây chỉ là một hồi hiểu lầm, đều là tiểu nhân không tốt, nghĩ lầm thân thể lão gia không khỏe, chưa kiểm chứng đã hô to gọi nhỏ, chuyện bé xé ra to, làm thành một hồi sợ bóng sợ gió, còn quấy nhiễu nhị phu nhân cùng Tương di. Thanh Thư thật sự là tội đáng chết vạn lần!”

Thanh Thư nói xong liền khom lưng cúi xuống “Lão gia vì vậy đã quở trách Thanh Thư một lúc lâu, bây giờ ra lệnh không cho Thanh Thư đi, phải đứng yên ngoài thư phòng cho đến khi lão gia hết giận mới thôi!

Cho nên nhị phu nhân cùng Tương di không cần lo lắng, thân thể lão gia rất khỏe mạnh! Ngàn không tốt, vạn không tốt đều là Thanh Thư không tốt, xin nhị phu nhân cùng Tương di cũng trừng phạt Thanh Thư đi!”

“Ai nha, Thanh Thư đây là nói cái gì a, chuyện này tuy là ngươi làm sai nhưng bất quá cũng chỉ xuất phát từ ý tốt thôi. Ngươi lúc nào cũng chú ý đến tình trạng thân thể của lão gia, mọi người chúng ta cảm tạ thưởng cho ngươi còn không kịp, sao có thể trừng phạt ngươi chứ. May mắn là thân thể lão gia không có gì, chúng ta đây cũng yên tâm.”

“Đúng vậy, cũng may người không cẩn thận truyền tin tức này ra cũng không nhiều, chỉ có vài hạ nhân bên cạnh chúng ta thôi, ta dặn bọn nha đầu cẩn thận một chút, đừng đồn đãi lung tung là được rồi.”

Tần Hồng Diệp nhất thời nở nụ cười, bộ dáng vô cùng thân thiết.

Thanh Thư cũng ra vẻ cung kính cùng cảm kích “Vậy tiểu nhân liền đa tạ nhị phu nhân!”

“Trời hôm nay cũng đã bắt đầu lạnh, cứ đứng ngoài cửa như thế này cũng không tốt, ta sẽ cầu tình với lão gia để lão gia miễn hình phạt này cho ngươi!”

Tần Hồng Diệp cũng thuận nước đẩy thuyền, đã làm thì làm đến cùng!

“Đa tạ nhị phu nhân, bất quá chút xử phạt này là Thanh Thư đáng bị, nhị phu nhân không cần cầu tình cho Thanh Thư! Thư phòng là nơi làm việc của lão gia, thứ lỗi Thanh Thư không thể mời nhị phu nhân cùng Tương di vào ngồi chờ lão gia trở lại!”

Thanh Thư cúi đầu nhắm mắt, một bộ dáng ngoan ngoãn làm đúng trách nhiệm.

Lí Tương Vân nãy giờ vẫn không tìm được cơ hội mở miệng lúc này mới lên tiếng “Thanh Thư a, lão gia rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

“Khởi bẩm Tương di, nhị phu nhân, vừa rồi Mộ Yên tiểu thư cũng nghe được tin tức sai lầm kia cho nên đã vội vã chạy đến, chắc vì chạy quá nhanh mà hôn mê bất tỉnh, tuy rằng sau đó Phạm đại phu cũng đúng lúc đến cứu tiểu thư tỉnh lại, bất quá lão gia vẫn còn lo lắng nên mới đưa Mộ Yên tiểu thư về sân của nàng.”

“A – Mộ Yên cũng dã đến?” Tần Hồng Diệp có chút kinh ngạc.

Mà Lí Tương Vân sau khi nghe được tin này thì mừng thầm trong lòng. Nàng nghĩ sở dĩ Giang Mộ Yên gấp như vậy đơn giản chính là vì nếu Bùi Vũ Khâm thật sự xảy ra chuyện gì không hay, nàng sau này ở Bùi gia liền không thể an nhàn.

Nếu vậy, sau lần sợ bóng sợ gió này, nàng hẳn cũng đã hiểu biết hơn, biết chuyện lần này muốn quậy cũng phải có chừng mực.

Nếu thật sự làm quá, đẩy khẩu vị của đại thiếu gia lên quá cao, ngược lại lỡ như biến khéo thành vụng, tin chắc nàng nhất định sẽ hối hận.

Đến tận giờ phút này, Lí Tương Vân vẫn còn nghĩ rằng sở dĩ Giang Mộ Yên kiên trì muốn giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập bất quá chỉ mà lấy lùi làm tiến, lạt mềm buộc chặt để kích thích khẩu vị của Bùi Dạ Tập, thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.

Không thể không nói, chiêu này của Giang Mộ Yên quả nhiên rất cao minh, dù sao Bùi Dạ Tập trước giờ chưa từng để ý đến Giang Mộ Yên gần đây rõ ràng đã bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Nếu đã vậy, cứ để nàng lo một bước cuối cùng giúp cho Giang Mộ Yên đi.

Tin tưởng sau khi gạo nấu thành cơm, Giang Mộ Yên một khóc hai quậy, lấy hiểu biết bao nhiêu năm qua của nàng với Bùi Vũ Khâm, lão gia khẳng định sẽ không ngồi yên nhìn Giang Mộ Yên chịu khổ như vậy mà không làm chủ cho nàng, lại càng sẽ không dễ dàng tha thứ đại thiếu gia tùy hứng làm bậy không chịu thú Giang Mộ Yên, đến lúc đó, cọc hôn sự này không phải vẫn sẽ thành như ý nguyện sao?

Lí Tương Vân nghĩ vậy cũng liền quyết định ba ngày sau sẽ ra tay thực hiện kế hoạch của mình, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Lúc này nàng cũng cười cười nói “Thì ra là đưa Mộ Yên tiểu thư về a. Lại nói đứa nhỏ Mộ Yên này đúng là có tâm còn hiếu thuận, làm người lại tốt, đáng tiếc không biết tại sao mà không thể cũng một chỗ với đại thiếu gia, ngươi nói chuyện này có đáng tiếc hay không a!

Bọn họ là trai tài gái sắc chính tông, một đôi trời đất tạo nên a! Nhị phu nhân, tỷ nói phải không?”

“Đúng vậy, ta cũng rất xem trọng chuyện của hai đứa Mộ Yên cùng Dạ Tập, mấy ngày trước còn muốn hòa giải, không ngờ tính tình nha đầu Mộ Yên kia đúng là quật cường, cứ như vậy mà cầu lão gia làm chủ, hủy đi hôn ước đang tốt đẹp.

Thật sự là rất hy vọng hai đứa nhỏ này chỉ là giận dỗi mà quậy một hồi thôi, quay đầu liền hòa hảo lại, vậy mới thật sự là vui mừng!”

Thanh Thư nghe hai người bọn họ kẻ tung người hứng thì cũng không ngắt lời, chỉ kính cẩn nghe theo, cúi đầu như bình thường, không xen vào cũng không tỏ thái độ gì.

Dù sao hắn rõ ràng nhất, Mộ Yên tiểu thư là muốn làm đương gia chủ mẫu Bùi gia, làm sao có thể có kết quả gì với đại thiếu gia chứ?

Chỉ là chuyện này, người có thể tuyên bố chỉ có một mình lão gia, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm tốt bổn phận mà không hé răng thôi.

Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân nói với nhau một hồi lâu cũng không thấy Thanh Thư phụ họa, lại càng không nghe hắn phát biểu ý kiến gì liền biết không thể được tín hiệu hữu dụng gì từ hắn thì cũng lấy cớ cùng nhau rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK