Nếu như vậy, nàng vẫn cự tuyệt thì không khỏi quá ép người ta rồi. Dù sao người gọi là Hướng Nhật kia sở dĩ sắp mất việc cùng đều là do bị liên lụy bởi chuyện nàng bị thương thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Mộ Yên liền gọi Bùi Huyền lại “Huyền công tử, xin dừng bước! Mộ Yên không có ý đó, Huyền công tử đừng lo lắng. Là Mộ Yên nói chuyện thẳng quá cho nên mới khiến Huyền công tử hiểu lầm.
Huyền công tử xem thế này có được không? Hiện giờ tiên sinh không có ở đây, chờ tiên sinh trở lại, chính ta sẽ ra mặt nói để sau này cháu của Vân di nương có thể đi theo Thanh Thư làm việc, giúp đỡ Thanh Thư, thế nào?
Dù sao chỗ này của ta cũng chỉ có mấy chuyện vụn vặt của nữ nhân, thật sự không có gì có thể cho hắn làm. Nếu Huyền công tử và Vân di nương muốn hắn học chuyện gì hữu dụng thì đi theo Thanh Thư tốt hơn theo ta nhiều.
Hơn nữa Thanh Thư chính là làm việc cho tiên sinh, chuyện buôn bán cũng thấy nhiều hơn, bình thường có thể học được không ít đạo kinh doanh. Nếu bà con kia của ngươi là một người kiên định, chăm chỉ lại hiếu học thì tin tưởng sẽ có tiến bộ.
Ta cũng chỉ có thể an bày như vậy, nếu Huyền công tử cảm thấy không ổn thì thứ cho Giang Mộ Yên thật sự không giúp được gì!”
Giang Mộ Yên nói vậy tất nhiên là có tính toán của nàng. Bùi Huyền dù sao cũng là con cháu Bùi gia, mà con cháu Bùi gia nếu không phải chết sớm thì chính là đơn truyền, cho nên tuy nói có ba phòng nhưng trên thực tế, người mỗi phòng cũng rất ít.
Giờ Dạ Tập đã rời khỏi Bùi gia, con nối dòng trong nhà lại càng ít hơn, cũng chỉ còn ba người Bùi Phong, Bùi Huyền cùng Bùi Ngu mà thôi.
Bây giờ Bùi Huyền có chuyện đến nhờ nàng, nàng nếu có thể đáp ứng thì cũng nên nhận, không thể không nể mặt hắn. Không lâu nữa, Bùi Huyền này sẽ cưới thiên kim của Vương ngự sử vào cửa. Mà bên kia, cho dù người gọi là Hướng Nhật đó thật sự là người giám thị mà mẹ con Bùi Huyền an bày đến bên cạnh nàng và Vũ Khâm đi nữa thì bằng sự nhạy bén của Thanh Thư, còn có võ công cao cường cùng năng lực phòng bị của Triển Tịch tiên sinh và Nghênh Phong tiên sinh bên cạnh Vũ Khâm, tin chắc Hướng Nhật kia cũng không làm gì được. Huống chi còn gì yên tâm hơn việc có thể trực tiếp khống chế người có thể gây hại đến mình chứ?
Như vậy, nàng thật sự không có lí do gì mà cự tuyệt thỉnh cầu này của Bùi Huyền, cũng nên đáp ứng hắn. Nếu Bùi Huyền đồng ý, vậy thì coi như cho hắn mặt mũi, cũng không tạo phiền toái cho mình và Vũ Khâm.
Mà Bùi Huyền mấy ngày nay vốn đang buồn bực vì không thể nghĩ ra cách an bày Hướng Nhật đến Lưu Vân tiểu trúc này của Giang Mộ Yên, hôm nay cũng là không còn cách nào khác nên mới quyết định đến đây trí tử hồi sinh. Đạt được kết quả như vậy đã tốt hơn nhiều so với những gì hắn hy vọng rồi.
Trong lòng tất nhiên là mừng rỡ không thôi nhưng trên mặt Bùi Huyền vẫn làm ra vẻ chần chờ một chút, sau đó mới khom người cảm kích nói “Tiểu thư có thể an bày như vậy, Bùi Huyền cùng gia mẫu đã vô cùng cảm kích. Có điều bên phía thúc thúc kia sợ là –”
“Chỗ tiên sinh cứ để ta nói. Ngày mai Huyền công tử dẫn người đến là được, gọi là Vân Hướng Nhật sao?”
Giang Mộ Yên biết Bùi Huyền kiêng kị Vũ Khâm, sợ chàng không đồng ý cho nên mới chần chờ như vậy. Nhưng nếu nàng đã đáp ứng thì tất nhiên sẽ thuyết phục Vũ Khâm được.
“Đúng vậy. Vậy đa tạ Mộ Yên tiểu thư!”
“Huyền công tử không cần đa lễ! Huyền công tử còn có chuyện gì nữa không?”
Giang Mộ Yên nhìn cái đồng hồ cát trên giá gỗ đàn hương ở góc phòng, vạch mức trên đó biểu hiện đã qua hơn nửa canh giờ, vậy mà Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt vẫn chưa có ai về báo cáo với nàng chuyện tìm Triển Tịch, Nghênh Phong, khiến trong lòng nàng không khỏi hoảng sợ, bất an. Không biết bọn họ có tìm được người hay không.
Cảm giác lơ lửng giữa không trung như vậy khiến Giang Mộ Yên hoàn toàn không có tâm tình tiếp tục ở lại đại sảnh nói chuyện với Bùi Huyền nữa.
Bùi Huyền cũng nhìn ra được Giang Mộ Yên không yên lòng và vẻ mặt nóng lòng muốn đi của nàng, nhất thời cụp mi, dùng giọng giống như kính cẩn nói “Không có, chuyện cần nhờ chỉ vậy thôi. Làm phiền Mộ Yên tiểu thư!”
“Huyền công tử đừng khách khí! Nếu đã vậy, xin thứ cho Mộ Yên còn có việc phải làm, sẽ không tiễn Huyền công tử. Đi trước một bước!”
“Mộ Yên tiểu thư có việc thì cứ đi làm, Bùi Huyền cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ!”
Hai người một trước một sau, đồng thời đi ra cửa.
Mắt thấy Giang Mộ Yên đã bước một bước ra ngoài, Bùi Huyền đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Nhật mộ hương quan hà xứ thị. Yên Ba giang thượng sử nhân sầu*. Tổng cảm thấy trước đó còn có một câu nữa, không biết là gì?”
(R: đã giải thích nhóe, câu này từng xuất hiện trước đó rồi).
Giang Mộ Yên không chút suy nghĩ liền trả lời “Tinh xuyên lịch lịch hán dương thụ. Phương thảo thê thê anh vũ châu.”
“Thì ra là hai câu này a!” Bùi Huyền cúi đầu cảm thán, trong đôi mắt đang cúi đột nhiên lộ ra một tia sáng lạnh lẽo.
Mà sau khi nghe Bùi Huyền cảm thán như vậy, Giang Mộ Yên mới phản ứng lại, lập tức dừng bước, xoay người nhìn Bùi Huyền đang đứng cách đó hai bước, ánh mắt hơi nhíu lại, bình tĩnh hỏi “Xin hỏi Huyền công tử nhìn thấy câu thơ đó ở đâu vậy?”