“Nàng lúc nào cũng có lý dó! Tưởng đâu mỗi ngày ở cùng ta, nàng không có cơ hội lén ta đi làm chuyện gì mới đúng. Ai ngờ lần nào cũng có cách làm ta bất ngờ mà ta lại không hề hay biết. Thật sự là không biết phải nói nàng sao nữa!”
Lời này mới nghe thì có vẻ như oán giận, tuy nhiên Bùi Vũ Khâm lại sủng nịch nắm mũi Giang Mộ Yên, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, yêu thương. Mà Giang Mộ Yên bị hắn nhéo mũi như vậy cũng chỉ cười cười chứ không nói gì.
Tình cảnh như vậy trong mắt người ngoài đã đủ để người ta cảm thấy hai người ân ái vô cùng.
Bùi Huyền không có lòng dạ nào nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp nữa. Giờ hắn chỉ muốn biết Giang Mộ Yên cho nhiều người như vậy nào là đào hố, nào là đập đá, rốt cuộc là muốn làm cái gì thôi.
“Thúc thúc, thẩm thẩm, thật ra hai người đang làm gì vậy?”
“Vốn định giữ bí mật, chờ thành công rồi mới nói. Nhưng ngươi đã đến đây, cũng thấy luôn rồi thì đành phải nói cho ngươi trước. Chúng ta là đang chuẩn bị để chế tạo một loại giấy đặc biệt!”
“Giấy đặc biệt? Là giấy gì? Đặc biệt như thế nào?”
Bùi Huyền không hiểu lắm. Chẳng lẽ giấy Tuyên Thành Bùi gia bọn họ dùng còn chưa đủ tốt sao? Giang Mộ Yên sao có thể chắc chắn rằng giấy nàng làm ra sẽ tốt hơn cả loại giấy Tuyên Thành Vân Châu hạng nhất này?
“Giấy da. Còn đặc biệt như thế nào thì chờ ta thành công thì ngươi sẽ biết thôi. Nước đến rồi, mọi người tránh ra một chút!” Giang Mộ Yên vừa nói xong, mọi người liền thấy Triển Tịch và Nghênh Phong đang dùng khinh công, mỗi người vác một ống trúc thật dài phi đến đây. Mà miệng ống cũng vừa vặn nằm ngay trên miệng hố.
Sau đó, Triển Tịch hô lớn: “Xả nước!”
Không lâu sau, từ phía rừng trúc gần đó cũng truyền đến tiếng hò hét.
Ở đây tuy cũng thuộc về Bùi gia nhưng bao nhiêu năm qua, Bùi Huyền hắn chỉ chú trọng giám thị mấy sân có người Bùi gia ở, còn Tây Uyển này hắn thật sự không để tâm mấy. Giờ nghe Triển Tịch bảo xả nước, hắn cũng không biết nước này là ở đâu ra.
Có điều vấn đề này cũng không khiến hắn chú ý lắm, chỉ lát sau, lực chú ý của hắn đã bị nước chảy róc rách từ ống trúc ra hấp dẫn.
Tất cả nước trong ống trúc chảy ra đều đổ vào hố, bên kia còn có người không ngừng quăng đá vào. Nhưng kỳ quái là số nước đổ vào hố giống như đã bị đám đá đó hút hết. Thấy dù đổ bao nhiêu nước vào cũng cạn khô, Bùi Huyền không khỏi nhíu mày “Thẩm thẩm, thúc thúc. Này cần bao nhiêu nước mới là đủ?”
Giang Mộ Yên cũng hơi nhíu mi, nói với Thanh Thư cùng mấy người còn đang đập đá “Đừng đập nữa, đủ rồi. Mọi người nếu vẫn còn sức thì mang thùng hay đẩy xe đi lấy nước đến đây đi. Càng nhiều càng tốt!”
“Dạ, phu nhân!”
Thanh Thư lại tức tốc mang người đi chuyển nước. Lúc này mặt trời cũng đã gần lên đến đỉnh, trong thời tiết mới vào đông này, có ánh mặt trời cộng thêm phải vận động làm việc không ngừng nên mọi người cũng không ai thấy lạnh, chỉ cảm thấy nóng đến đổ mồ hôi.
“Phu nhân, lão gia, Nhị công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa, đến lúc dùng cơm trưa rồi. Có nên cho mọi người tạm thời ngừng lại, đợi ăn xong rồi làm tiếp hay không?”
“A, thì ra đã giữa trưa rồi sao? Được, Hồng Nguyệt, em đi nói mọi người ngừng tay ăn cơm trước đi. Dù sao cũng không gấp, chờ cơm nước xong xuôi rồi tiếp tục cũng được. Đúng rồi, đi nói với mấy tiểu nhị đang xả nước, bảo bọn họ chịu khó một chút, đừng ngừng tay, chờ người khác ăn xong rồi sẽ lên thay cho bọn họ đi ăn!”
“Dạ, phu nhân. Hồng Nguyệt biết rồi, lập tức đi ngay!”
Cơm trưa giải quyết có vẻ qua loa. Tuy Thanh Thư và Hồng Nguyệt đều đề nghị Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm ngồi kiệu đến sân gần nhất có thính dùng bữa nhưng vẫn bị Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đồng thời phản đối.
Vì thế cách hố vôi chừng mười trượng*, mọi người dựng tạm cái bàn rồi bưng mấy món ăn đơn giản lên. Cũng không phân chủ tớ gì, ngay cả Nghênh Phong, Triển Tịch, Bùi Huyền, cả Thanh Thư, Hồng Nguyệt, mọi người đều ngồi cùng nhau thành một vòng, giải quyết xong vấn đề cơm trưa.
*(R: mười trượng là tầm 30m.)
Buổi chiều vẫn là chờ đợi, buồn tẻ nhưng cũng không có ai oán giận lấy một câu. Gần như tất cả nam phó khỏe mạnh đều thay nhau chuyển nước, mất hết hơn hai canh giờ mới xem như đổ đầy được nửa hố, một nửa còn lại đã bị đất xung quanh và vôi hút hết.
Nhưng dù vậy, thấy vôi tôi căn bản đã hoàn toàn chìm trong nước, khóe miệng Giang Mộ Yên cũng lộ ra nụ cười thoải mái “Không dễ dàng a. Đến đây xem như thành công một nửa rồi.”
“Phu nhân, tiếp theo là làm gì?” Trên trán Thanh Thư đã đầy mồ hôi. Hôm nay người bỏ công nhiều nhất chính là hắn. Giang Mộ Yên nhìn gương mặt vì bận rộn mà đỏ bừng của Thanh Thư, cả một người mồ hôi của hắn nữa thì không khỏi cảm động nói “Thanh Thư, vất vả ngươi rồi.”
“Phu nhân trăm ngàn lần đừng nói vậy. Cho Thanh Thư tham gia vào chuyện có ý nghĩa thế này, Thanh Thư vui còn không hết. Phu nhân ngài cũng đừng khách khí, cứ phân phó Thanh Thư chuyện tiếp theo đi!”
“Được. Đã vậy thì ta cũng không dông dài nữa. Thanh Thư, hỏi mấy sư phụ xem da dê đã lột xong hết chưa?”
“Phu nhân, ba trăm tấm da dê đã chuẩn bị xong từ nửa canh giờ trước rồi!” Thanh Thư lớn giọng đáp lời.
~
Cái chương gì mà ta nói nó khó edit. Ngâm 2 ngày còn thấy chưa suông ==”.
Còn gì đau khổ hơn trưa nóng như nằm trong lò mà nhà kế bên còn đám cưới mở nhạc sống remix giộng ành ành. Cảm giác như não tui nó giật theo luôn, thì ra đây là cái ‘gân xanh trên trán giật giật’ trong truyền thuyết a. Nam mô amen đà phật *ôm đầu**cào tường**lăn lộn**quằn quại*.