(R: chương này là bản thân nó k có tiêu đề, thật sự k phải do editor bất tài k biết edit nữa đâu nga ==”).
“Hả? Cái gì?”
Thanh Thư nhất thời hét lớn một tiếng. Thanh âm kia thiếu chút nữa đã làm thủng màng nhĩ Giang Mộ Yên.
Sau đó, Thanh Thư giống như cũng ý thức được hành vi của mình quá kích động nên liền lộ vẻ áy náy, nhưng biểu tình hắn vẫn còn không dám tin. Hắn trông chờ nhìn Giang Mộ Yên, lắp bắp “Tiểu, tiểu thư, thật, thật, thật vậy không?”
“Thanh Thư, xem ra định lực của ngươi vẫn chưa đủ a! Vậy coi như ta chưa nói đi. Chờ khi nào ngươi không còn kích động nói loạn, té xỉu bậy bạ như vậy nữa thì lại hỏi ta sau!”
Giang Mộ Yên ra vẻ không hài lòng lắc lắc đầu, sau đó liền xoay người trở lại án thư.
Thanh Thư thấy vậy thì liền hoảng hốt, mồ hôi trên trán túa ra, vội vàng đuổi theo, hoảng loạn hô “Tiểu thư, không cần a!”
“Nếu đã biết nói không cần, vậy Thanh Thư ngươi có thể khôi phục bình thường một chút cho ta được chưa? Ta rất không quen với ngươi như vậy, còn cảm thấy hơi chút thất vọng nữa!”
Giang Mộ Yên chậm rãi ngồi trở lại án thư, tiếp tục với quyển sổ cái khi nãy còn chưa tính xong, ngay cả đầu cũng không nâng lên, càng đừng nói đến chuyện liếc nhìn Thanh Thư thêm cái nào.
Thanh Thư biết tiểu thư rất thất vọng với hành vi kích động, không đủ ổn trọng vừa rồi của hắn, nhưng thật sự không thể trách hắn a. Hai mươi hai năm sống trên đời, có gom tất cả may mắn trước giờ của hắn lại cũng không nhiều bằng từ sau khi biết Mộ Yên tiểu thư mới gần đây.
Đầu tiên là biết Mộ Yên tiểu thư am hiểu số học, sau đó nàng lại hứa sẽ dạy hắn, cho hắn cơ hội học tập. Sau đó lại là thấy Mộ Yên tiểu thư nháy mắt đã biến mấy cọng lông ngỗng thành bút viết. Mà bây giờ nàng còn tùy ý bày bảo bối chân chính toàn bộ Đông Vân quốc không có mấy người tận mắt gặp qua – bàn tính – ra trước mặt hắn, để hắn nhìn rõ ràng, thậm chí còn nói sau này có thể sẽ dạy hắn cách sử dụng.
Trời ạ!
Tất cả những chuyện này, không biết là hắn đã tích phúc mấy đời nên kiếp này mới có thể gặp được. Có thể không kích động sao?
Cơ mặt Thanh Thư không ngừng co giật. Trong thư phòng im lắng, ngoại trừ tiếng Giang Mộ Yên không ngừng gảy hạt châu thì chính là tiếng Thanh Thư không ngừng hít sâu, hắn không tài nào điều chỉnh nhịp tim, hơi thở của mình trở lại quy luật bình thường được.
Mà trong tình trạng như thế, ánh mắt Thanh Thư vẫn không hề di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm những ngón tay trắng noãn tinh tế của Giang Mộ Yên đang không ngừng bay múa trên bàn tính gỗ trầm hương đen nhánh, giống như muốn thu hết vào đáy mắt mỗi động tác dù là nhỏ nhất của nàng.
Đáng tiếc, chỉ chốc lát sau, Giang Mộ Yên đã dừng tay, sau đó cầm lấy bút lông ngỗng viết kết quả cuối cùng vừa tính ra được lên bản nháp, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng cũng xử lý xong hết mọi chuyện trước khi trời tối rồi! Hôm nay Vũ Khâm cũng đã có thể yên tâm mà ngủ!
Ngẩng đầu thấy biểu tình Thanh Thư vẫn còn kinh ngạc cộng thêm mấy phần chăm chú, biết hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ sự ‘kinh hỉ’ khi nhìn thấy bàn tính, nàng lại không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
Cũng may lúc trước là chính nàng mở cái hộp gỗ kia ra. Nếu thật sự tìm Thanh Thư đến, sau đó phân phó hắn đi tìm cho nàng cái bàn tính, phỏng chừng không lộ thân phận thì cũng sẽ khiến Thanh Thư nghĩ nàng điên khùng mà nói mớ giữa ban ngày!
“Thanh Thư, Thanh Thư –”
“A? Tiểu thư, có Thanh Thư! Tiểu thư ngài có gì phân phó?”
Thanh Thư chậm nửa nhịp nhưng rốt cục cũng đã khôi phục tinh thần, nghe Giang Mộ Yên gọi thì lập tức cung kính xoay người đáp lời, sợ lại chọc tiểu thư không hài lòng, sau này không cần hắn ở bên cạnh hầu hạ nữa thì thật không xong.
“Số sổ sách này ta xem xong hết rồi, ngươi lập tức cho người chuyển đi đi. Hừng đông ngày mai, trước khi chúng ta đến làm việc, ngươi chuyển một đám sổ sách mới cần xử lí lại đây.”
“Dạ, tiểu thư. Thanh Thư tuân mệnh!”
“Còn nữa, ta đã đề cập qua chuyện tìm một số quản sự trẻ tuổi ngươi cho là đáng tin, lại thông minh, biết chữ trong phủ đến cùng học số học. Mấy ngày nay ngươi cũng có thể bắt đầu lưu ý, thu xếp được rồi!
Nhớ kỹ, ta không cần người quá lanh lợi, nhưng nhất định phải cẩn thận, kiên định, ổn trọng lại có thể chịu được sự nhàm chán. Dù sao xem sổ sách là một chuyện rất buồn tẻ, vô vị, nếu tính tình không thận trọng, không thể chịu được sự nhàm chán thì không thể làm tốt công việc này.
Chuyện này cũng không phải quá gấp, ngươi có thời gian khoảng hai ba tháng để quan sát cùng chọn người. Trong thời gian này, ta sẽ bồi dưỡng, dạy cho ngươi trước. Đến lúc đó ngươi có thể một mình đảm đương, cũng có thể giúp đỡ không ít cho ta cùng Vũ Khâm.”
“Dạ, dạ, dạ, tiểu thư!”
Thấy Giang Mộ Yên không những không chê mà còn muốn dạy hắn, Thanh Thư nhất thời cũng cố gắng kiềm chế để bản thân không được quá kích động mà gật đầu. Nhưng dù vậy, hắn cũng nhịn không được mà nói ra ba tiếng ‘dạ’ liên tiếp.
“Được rồi, còn rất nhiều việc cần làm, nhưng hôm nay chưa có đủ điều kiện cũng như chưa đến thời cơ nên thôi.
Sắc trời cũng không còn sớm, Thanh Thư, ngươi nhanh đến phòng ta nhìn xem Vũ Khâm đã tỉnh ngủ hay chưa. Nếu đã tỉnh liền hầu hạ chàng đứng dậy. Chàng cả hôm nay chưa ăn gì, cũng nên dùng cơm chiều chung với ta rồi. Nếu vẫn chưa tỉnh thì ngươi cũng gọi tỉnh cho ta. Ngủ nhiêu đó hẳn cũng đủ rồi, nhiều quá không khéo tối lại ngủ không được. Ta còn phải làm một vài chuyện cuối cùng nữa, ngươi đi đi!”
Thanh Thư được phân phó nhiều chuyện như vậy thì chỉ có thể gật đầu như giã tỏi, sao còn có thể nói thêm điều gì, nhất thời ‘Dạ’ một tiếng liền rời khỏi thư phòng, nhanh chóng đi về hướng phòng Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên.
Nhưng vừa bước ra mấy bước, hắn đã bị Hồng Nguyệt vẫn chờ bên ngoài ngăn cản “Thanh quản sự, không phải ngươi đi khuyên tiểu thư nghỉ ngơi ư? Sao lại đi ra rồi? Tiểu thư đâu? Tiểu thư nói như thế nào?”