Thanh Thư vừa rời đi, Bùi Vũ Khâm liền không chút cố kỵ đưa tay ôm lấy thắt lưng Giang Mộ Yên “Yên nhi, cảm ơn nàng!”
Giang Mộ Yên cầm bút lông ngỗng, nhẹ nhàng dùng đầu có lông vũ quét lên trán Bùi Vũ Khâm “Cảm ơn ta cái gì? Cảm ơn ta đã dung túng chàng sao? Được rồi, không được như vậy, giờ giải lao đã hết rồi, chúng ta học tiếp!”
“Đúng, cảm ơn nàng đã dung túng ta. Ở trước mặt nàng, ta cảm giác mình không còn là gia chủ được giao cho trọng trách phải gánh vác Bùi gia nữa mà có thể tự do là một đứa trẻ tùy hứng. Tuy tuổi như ta tựa hồ không nên có lúc như vậy, nhưng là –”
“Lại bắt đầu nói bậy! Cái gì mà tuổi như chàng? Chàng mới ba mươi sáu, đang là giai đoạn hoàng kim sáng chói nhất của nam nhân. Nếu hôm nay chàng chỉ có mười lăm mười sáu, ta còn chưa chắc sẽ yêu đâu!
Tính trẻ con cùng ngây thơ là mặt đáng được quý trọng nhất trong thiên tính mỗi người. Vì sao nhất định phải đè nén nó chứ? Cho dù chàng năm nay năm mươi sáu, ta vẫn thích chàng tỏ ra con nít trước mặt ta như vậy thôi!
Đây là niềm kiêu ngạo của thân là một nữ nhân như ta, bởi vì chỉ có thật lòng yêu một nữ nhân thì nam nhân kia mới có thể trở nên ngây thơ, đáng yêu trước nàng. Mà chàng, Vũ Khâm của ta, ta thích mặt này của chàng, thật sự, rất thích!”
“Yên nhi!”
Bùi Vũ Khâm vô cùng kích động. Trong đôi mắt vốn đẹp vô cùng lúc này bởi vì run động mà càng có vẻ sáng ngời như ngọc. Đôi đồng tử đen láy run run trong hốc mắt đã hơi ướt át ánh lên khiến người ta vừa nhìn thấy đã hận không thể đào tim ra cho hắn xem.
Giang Mộ Yên cũng không ngoại lệ, ở cùng với nam nhân này càng lâu, nàng phát hiện mình càng lún sâu vào tình yêu vô tận của hắn, không thể tự kiềm chế được.
Nhìn thêm một lần liền yêu hơn một phần, yêu đến hận không thể hoàn toàn dung nhập vào chỗ sâu trong linh hồn hắn.
Nam nhân này, hiện tại và cả tương lai đều là của một mình nàng. Vừa nghĩ vậy, Giang Mộ Yên liền cảm thấy mình là một người may mắn vô cùng.
Nếu không phải được ông trời chiếu cố, một linh hồn cơ khổ chết bệnh như nàng sao có thể sống lại ở đây, chiếm được tình yêu của nam nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này?
Nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên đôi mắt dường như đang ẩn chứa toàn bộ linh khí trong trời đất kia của Bùi Vũ Khâm, nhìn chúng hơi nhắm lại, Giang Mộ Yên mới cảm thấy cảm giác giống như linh hồn đều bị hắn hút vào rốt cục cũng vơi đi mấy phần.
Hít sâu một hơi, trước khi Bùi Vũ Khâm kịp mở mắt ra lại, Giang Mộ Yên đã nhét cây bút lông ngỗng vào tay hắn, giọng không được tự nhiên lắm nói “Được rồi, không được dùng ánh mắt của chàng câu dẫn ta phạm tội nữa. Hôm nay vô luận thế nào cũng không thể lơ là, còn rất nhiều điều chưa học xong đấy!”
Bùi Vũ Khâm bị nàng ‘lên án’ như vậy thì không những không chút tức giận mà còn trẻ con lộ ra nụ cười đắc ý. Lần đầu tiên hắn cảm kích tướng mạo xuất sắc trời sinh của mình. Dù sao có thể khiến người mình yêu nhìn đến ngây ngốc cũng xem như là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Giang Mộ Yên nào biết suy nghĩ trong đầu Bùi Vũ Khâm, nàng chỉ cố gắng kéo suy nghĩ của mình trở lại quyển ‘giáo án’ trước mặt, gỉang tiếp bài đang học dỡ trước lúc giải lao “Chàng xem, còn nhớ hôm đầu tiên ta cho chàng cộng từ 1 đến 100, sau đó cuối cùng chàng tính ra kết quả 5050, ta chỉ nhìn thoáng qua đã nói chàng tính đúng, chàng còn hỏi vì sao ta biết, nhớ không”?
Bùi Vũ Khâm vừa nghe nàng nói trở lại về chương trình học thì lập tức thu lại ý cười, biểu tình cùng ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, lúc này liền gật đầu “Ta nhớ rõ, Yên nhi là làm như thế nào? Có cách làm tắt nào sao? Hay là trước đây Yên nhi đã từng tính rồi?”
Giang Mộ Yên nở nụ cười “Đúng là ta tính rồi, bất quá không phải dùng cách cộng từ số từ số lại như chàng. Dù sao nếu tính như vậy, 1 đến 100 chàng có thể tính ra trong nửa ngày, nhưng nếu bây giờ ta bảo chàng cộng từ 1 đến 1000 thì sao?”
Bùi Vũ Khâm có chút kinh ngạc, cộng từ 1 đến 1000?
Vậy phỏng chừng tính cả một ngày cũng chưa ra được, nếu giữa đường cộng nhầm chỗ nào đó thì phải tính lại từ đầu.
Giang Mộ Yên thấy hắn nhíu mi suy nghĩ thì bật cười “Hoặc là ta yêu cầu cao hơn nữa, bảo chàng cộng từ 1 đến 10000 thì sao? Chàng có thể cho ta kết quả trong thời gian ngắn nhất không?”
Bùi Vũ Khâm lắc đầu “Yên nhi, ta làm không được. Muốn cộng từ 1 đến 10000, phỏng chừng nàng cho ta nửa tháng, chưa chắc ta đã có kết quả.”
“Như vậy nếu ta nói với chàng, ta có thể tính ra đáp án trong nháy mắt, hơn nữa còn tuyệt đối chính xác, chàng có tin không?”
“Trong nháy mắt? Làm sao có thể?” Bùi Vũ Khâm thất thanh kêu.
“Sao lại không thể? Số học rất kỳ diệu, chỉ cần có công thức nhất định thì phép tính gì cũng có thể dùng toán học giải ra. Chỉ là vì vấn đề sức khỏe nên ta cũng không tìm hiểu quá sâu lĩnh vực này. Những điều ta dạy cho chàng mấy hôm nay đều là nhứng tri thức cơ bản nhất, cũng dễ hiểu nhất thôi. Những nhà toán học chân chính mới thật sự là lợi hại.”
Bùi Vũ Khâm nghe đến đây đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào rồi. Trong mắt hắn, mấy hôm nay, mỗi điều Yên nhi dạy đều đã rất thần kỳ, rất hữu dụng, còn cao hơn những gì hắn cho là tâm đắc bao nhiêu năm qua không biết mấy trăm lần. Nhưng giờ Yên nhi lại nói những điều đó đều là kiến thức cơ bản nhất, dễ hiểu nhất. Như vậy trong đầu Yên nhi rốt cuộc còn bao nhiêu thứ thâm ảo mà hắn không biết, cũng không hiểu nữa?
Phải biết rằng chỉ mấy phép tính cộng, trừ, nhân hắn học mấy hôm nay thôi cũng đã đủ để hắn sử dụng hơn nửa đời người. Bùi Vũ Khâm thật sự không biết còn có cái gì có thể khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hơn điều này.
Nếu phải nói thì sợ là ‘Kỳ xảo quyết’ của tổ truyền Giang gia cũng không được thâm ảo cùng thần kỳ như vậy!