Hắn vuốt vuốt vạt trường bào màu xanh, im lặng mở cửa bước ra ngoài. Đích đến… là sân nơi Giang Mộ Yên ở.
Triển Tịch và Nghênh Phong tuổi cũng lớn rồi, mấy năm nay không còn thủ hộ ngày đêm cạnh phòng Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm nữa mà đổi thành hai người trẻ tuổi võ công cao trong ‘Vũ’, lần lượt là Vũ Thập Bát và Vũ Thập Cửu.
Sáng sớm thấy người mà phu nhân và lão gia đều âm thầm dặn dò phải nghiêm mật quản chế đột nhiên đến Lưu Vân tiểu trúc với thái độ khác thường, cả hai người đều kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn lại.
Gần như lập tức, bọn họ gõ cửa phòng Giang Mộ Yên rồi thấp giọng bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Bùi Thương đang đến đây!”
Nghe đến tên đó, hai người một đêm không ngủ đồng loạt kinh ngạc nhìn nhau. Có điều một người là trầm tĩnh và chờ mong, một người thì lại đăm chiêu suy nghĩ.
“Hắn cư nhiên tới? Yên nhi, nàng nói xem rốt cuộc hắn đến làm gì?”
“Vũ Khâm, nếu hắn thẳng thắn nói ra tất cả thì chàng có chịu bỏ qua hết chuyện cũ, giữ hắn lại Bùi gia hay không?”
“Yên nhi, vấn đề này bây giờ rất khó nói. Cho dù hắn thật sự thẳng thắn nói tất cả thì nàng nghĩ khả năng hắn bỏ qua thù hận là bao nhiêu?”
“Vũ Khâm, không thể dùng quan điểm cá nhân nhận xét người ta. Nếu hắn có thể buông bỏ quá khứ, chàng đáp ứng ta sẽ giữ hắn lại, được không?”
“Yên nhi…”
“Vũ Khâm, coi như ta xin chàng đó! Chúng ta cần hắn, Tử Tang, Tử Cần cũng cần một người thầy ưu tú. Mà Bùi Thương chính là thích hợp nhất, không phải hắn thì không còn ai khác!”
“Được, nếu hắn thật sự bỏ qua hết ân oán tình thù trong quá khứ, bỏ qua hết thù hận và thành kiến với nàng như nàng nói thì ta liền cùng nàng cố gắng giữ hắn lại, không cho hắn đi. Nhưng nếu ý đồ của hắn trái ngược với suy nghĩ của nàng thì Yên nhi, nàng cũng phải đáp ứng ta, không được can thiệp vào vấn đề ta muốn xử lý hắn thế nào nữa. Nàng làm được không?”
Cả hai ánh mắt đều kiên định nhìn nhau. Trong nháy mắt đó, hai người gần như đã để sự tha thứ của mình lên đến giới hạn.
Giang Mộ Yên vẫn chưa trả lời.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Hồng Nguyệt: “Bùi tiên sinh, sớm vậy mà ngài đã đến gặp phu nhân và lão gia rồi, là có chuyện quan trọng sao? Phu nhân và lão gia còn chưa dậy!”
Bùi Thương cũng không trả lời mà chỉ đứng thẳng trên bậc thang ngay trước cửa phòng Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm. Nhìn cửa phòng họ, lần đầu tiên hắn vượt quá quy củ mà lớn giọng nói: “Phu nhân, Bùi Thương có chuyện muốn nói với ngài. Xin phu nhân thu xếp công việc, nhín chút thời gian!”
Giang Mộ Yên vốn còn một chút không chắc chắn, nhưng khi nghe được tiếng cầu kiến của Bùi Thương, nàng nhất thời quay đầu, dùng khẩu hình miệng nói bốn chữ với Bùi Vũ Khâm.
Bốn chữ đó là —— ta đáp ứng chàng!
Bùi Vũ Khâm thấy sự u buồn thoáng qua của nàng chợt biến thành thả lỏng, dường như nàng rất yên tâm với kết quả cuối cùng mà Bùi Thương sẽ chọn thì nhịn không được cảm thấy có chút đố kỵ. Hắn cũng dùng khẩu hình miệng hỏi lại: “Nàng chắc chắn như vậy?”
Giang Mộ Yên khẳng định gật đầu, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Vũ Khâm rồi đứng dậy. Ngồi cả đêm, thân thể cũng sắp cứng ngắc hết rồi. Đầu tiên nàng yên lặng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Bùi Vũ Khâm một cái rồi mới thản nhiên cười cười rời khỏi vòng tay hắn, đi về phía cửa phòng.
Bùi Vũ Khâm vẫn đứng tại chỗ, không di bước, bởi vì từ những động tác đó của Yên nhi, xem ra ba năm mạo hiểm của họ cũng không phải uổng phí. Yên nhi của hắn đã dùng tính cách của mình chứng minh với Bùi Thương rằng nàng không thẹn với lòng.
~
Hai người một trước một sau tản bộ trên hành lạng Lưu Vân tiểu trúc. Nhìn hai người có vẻ giống như bạn tốt, nhưng không ai biết thật ra cuộc đối thoại giữa họ lại không hề nhẹ nhàng.
“Đêm qua phu nhân không ngủ ngon sao? Sắc mặt có hơi tiều tụy!”
“Đúng vậy, một đêm không ngủ. Sắc mặt của tiên sinh hình như cũng không được tốt lắm a, là lo lắng nên ngủ không được sao?”
Hai người đi gần nửa canh giờ mới nói đến trọng tâm.
“Ta khó ngủ đã nhiều năm rồi, không riêng gì đêm qua! Phu nhân ngài có muốn biết vì sao không?”
Giang Mộ Yên nghe vậy liền biết chính đề đã đến.
Dựa theo tính toán trong đầu thì lúc này nàng hẳn là nên giả vờ hồ đồ một chút. Nhưng nàng bây giờ lại không muốn làm vậy nữa, bởi vì một tối nói chuyện với Vũ Khâm khiến nàng biết không phải chuyện gì cũng có thể làm theo những gì mình đã tính toán trong lòng, bởi vì nàng còn phải nghĩ đến cảm thụ của người khác nữa.
“Tiên sinh, tuy ta không rõ chân tướng cụ thể nhưng ít nhiều cũng biết lí do khiến tiên sinh mỗi đêm ngủ không yên. Chỉ là tiên sinh có biết ta cũng không được ngủ ngon bao lâu rồi không?”
Bùi Thương dừng bước, Giang Mộ Yên phảng phất như có mắt sau lưng mà quay đầu lại. Nàng không chút tránh né nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm tĩnh nói từng chữ: “Từ ngày đầu tiên phát hiện tiên sinh ngài xuống hồ Bùi gia, ta đã không cách nào ngủ yên giấc!”
Trong mắt Bùi Thương hiện lên chút kinh ngạc nhìn Giang Mộ Yên. Hắn cho rằng không thể giấu diếm thân phận của mình với bọn họ mãi, nhưng cũng không ngờ thì ra vừa bước vào cửa đã bị người ta phát hiện. Xem ra hắn đã quá coi thường ám vệ của Bùi gia rồi.
Vậy ba năm nay, những gì hắn thấy được đều là một vở kịch mà Giang Mộ Yên cố ý bày ra cho hắn xem sau khi phát hiện sao?
“Tiên sinh đang hoài nghi ta? Hay là nói ngài đang hoài nghi những gì mắt ngài thấy, tâm ngài cảm nhận được trong suốt ba năm qua?”
Bùi Thương không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Giang Mộ Yên đã mất đi sự trầm tĩnh phân minh lúc trước mà thay vào đó là sự đen tối, thâm sâu khó lường. Lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm qua ít khi nào sai lầm của nàng xem xét thì đây là một loại ánh mắt nổi sát khí.