“Yên nhi, nàng để Thanh Thư thấy bàn tính này?”
Giang Mộ Yên lúng túng gật đầu “Đúng vậy! Sao thế? Chàng không tin tưởng Thanh Thư sao?”
“Yên nhi, nàng không hiểu đâu! Tóm lại, sau này phải cất kỹ thứ này, đừng lấy ra dùng nữa, càng đừng để người khác nhìn thấy.”
Biểu tình Bùi Vũ Khâm vẫn rất phức tạp, hắn lộ ra cảm xúc mà Giang Mộ Yên nhìn không rõ, cũng không đoán được.
Bùi Vũ Khâm như vậy khiến Giang Mộ Yên cảm thấy có mấy phần xa lạ, giống như đột nhiên nàng không thể hiểu hắn. Chuyện này khiến nàng nhất thời cảm thấy bất an “Vũ Khâm, rốt cuộc làm sao vậy? Biểu tình của chàng khiến ta cảm thấy là lạ. Ta dường như biết chàng không vui, nhưng lại không rõ tại sao lại như vậy. Chàng nói ta biết được không?”
“Yên nhi, ta không có không vui!” Bùi Vũ Khâm lắc đầu, nhẹ giọng giải thích.
“Không, chàng có! Chàng không cười, không chỉ là mặt không cười mà ngay cả mắt cũng vậy. Hơn nữa cảm xúc ở đáy mắt chàng rất phức tạp, thâm trầm. Vũ Khâm, chàng đang lo lắng điều gì sao?”
“Yên nhi, ta thích nàng!” Đối với sự miêu tả chi tiết của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm không hề giải thích, ngược lại lẳng lặng nói một câu như vậy, khiến Giang Mộ Yên hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí đột nhiên được tỏ tình nhất thời kinh ngạc. Nhưng chưa kịp vui mừng, nàng đã ý thức được nam tử hướng nội như Bùi Vũ Khâm sẽ không vô cớ nói một câu giống tỏ tình như vậy. Hắn nói thế tất nhiên là có lý do.
“Vũ Khâm, ta biết chàng thích ta, ta cảm giác được. Mà ta cũng rất thích chàng, chuyện này chàng đã sớm biết. Nhưng điều hiện tại ta muốn biết là chuyện chàng không vui có liên quan gì đến thích ta? Chắc không phải vì chàng phát hiện thích ta cho nên mới không vui đúng không?”
“Yên nhi – nàng thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý ra chứ?”
Bùi Vũ Khâm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt lên bàn tính tinh xảo trong tay, sau đó chậm rãi trả nó lại cho Giang Mộ Yên.
“Nguyên nhân ta thích nàng là xuất phát từ nội tâm, cho nên ta mới không vui khi nàng mang nó ra. Ta thích nàng là muốn cho nàng được vui vẻ, hạnh phúc, không phải muốn nàng mang bảo bối gia truyền cùng ‘Kỳ xảo quyết’ mỗi người đều đỏ mắt tìm kiếm đó ra giúp ta. Nàng hiểu chưa?
Ta không cần thứ này. Ta thích nàng cũng không phải vì nó.”
“Ta biết chàng không phải như vậy, không ai chỉ vì một cái bàn tính mà yêu một người, không phải sao? Ta tuyệt đối tin tưởng chàng!”
Giang Mộ Yên nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao hắn không vui, nhất thời nàng thoải mái nở nụ cười, tiếp tục nói “Vũ Khâm, mặc lệ chàng tin hay không, trong mắt chàng, bàn tính này có lẽ là vật quý hiếm, cái gọi là ‘Kỳ xảo quyết’ kia cũng vậy, nhưng trong mắt ta, bàn tính cũng chỉ là một cái bàn tính thôi, bản thân nó không hề có giá trị quá lớn.
Ví dụ như cái bàn tính gỗ trầm hương này, ta hoàn toàn có thể nói giá trị của nó cũng chả hơn gì nhiều giá trị khối gỗ trầm hương trước khi được chế tác. Tất nhiên, bàn tính này càng không thể so sánh với cái bình hoa cổ kia hay nghiên mực cổ ít nhất cũng mấy trăm năm tuổi trên bàn.
Như vậy giá trị của bàn tính này nằm ở đâu?”
“Nhưng mà Yên nhi –”
“Vũ Khâm, chàng nghe ta nói. Chàng, Thanh Thư, còn có rất nhiều người ở thế giới này đều bị một loại quan niệm trói buộc tư duy, đó chính là tri thức!
Bởi vì cái bàn tính này tượng trưng cho những cơ hội học tập, tiếp xúc với môn số học cao thâm cho nên mọi người nhìn thấy bàn tính này liền nghĩ bản thân nó không phải bình thường mà là trân quý vô cùng.
Nhưng điều ta muốn nói là bàn tính, bản thân nó cũng chỉ là một cái bàn tính, một công cụ mà thôi. Hôm nay có thể dùng gỗ trầm hương khắc ra, ngày mai cũng có thể dùng bất kỳ loại gỗ nào khác làm ra một cái giống y đúc như vậy. Điểm khác biệt duy nhất chính là chất gỗ không giống thôi, còn phương pháp sử dụng thì không chút thay đổi. Ta nói như vậy chàng hiểu chưa?”
“Yên nhi, nàng đây là đang an ủi ta. Chẳng lẽ nàng muốn ta tin tưởng trong cái bàn tính này của nàng có ‘Kỳ xảo quyết’, chẳng lẽ hôm nay ta dùng một khối gỗ khác làm ra bàn tính cũng sẽ có ‘Kỳ xảo quyết’ trong đó sao?”
Vẻ mặt Bùi Vũ Khâm cũng không vì lời giải thích của Giang Mộ Yên mà thả lỏng chút nào, hắn thản nhiên hỏi lại, giống như cảm thấy rất áp lực khi thấy Giang Mộ Yên an ủi như vậy. Dù sao bàn tính sở dĩ có thể trở thành bảo bối được toàn bộ thương nhân Đông Vân quốc, thậm chí những nước khác công nhận là bởi vì chỉ cần ai có được bàn tính liền có thể nắm giữ pháp quyết số học tối cao chứa trong đó. Giống như kiếm khách chiếm được bảo kiếm cùng bí kíp kiếm pháp thất truyền đã lâu hay tăng lữ mới nhập môn có được kinh Phật cùng Phật châu của thế ngoại cao tăng.
Bàn tính quan trọng như vậy, một cái bình hoa cổ hay nghiên mực cổ sao có thể so sánh?
“Vũ Khâm, chàng đúng là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời. Không phải chàng nghĩ cái ‘Kỳ xảo quyết’ kia được khắc trên cái bàn tính này chứ?
‘Kỳ xảo quyết’ chỉ là mấy khẩu quyết đơn giản mà thôi, cũng không có khắc trên bàn tính. Cho nên thay vì nói bàn tính này là bảo bối còn không bằng nói ‘Kỳ xảo quyết’ kia mới là bảo bối. Ta nói đúng không?”
“A? ‘Kỳ xảo quyết’ không phải được khắc trên bàn tính sao?”