Hai người vòng tay qua nhau, đồng thời uống cạn chung rượu giao bôi tượng trưng cho thiên trường địa cửu. Sau đó, ngọn nến đỏ còn tản ra làn khói mỏng manh cũng bị thổi tắt, sáp nến kia không thể nhỏ xuống, mà làn khói đặc biệt khiến người ta cảm thấy buồn ngủ tất nhiên cũng vì vậy mà không phát tán nữa.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, còn có giọng nói dịu dàng hàm chứa mấy phần có lỗi của Bùi Vũ Khâm “Yên nhi, tay chân ta giống như cảm thấy rất yếu ớt, chắc là do mệt mỏi quá!”
Giang Mộ Yên lo lắng quan tâm đáp lời “Vậy hôm nay chúng ta sẽ không … cái kia mà đi ngủ sớm được không?”
“Yên nhi, nhưng mà ta muốn!”
Một câu này của Bùi Vũ Khâm có vẻ phá lệ trầm thấp cùng từ tính, trong giọng nói đó ẩn chứa sự dụ hoặc đặc biệt khiến người ta không thể kháng cự. Giang Mộ Yên vừa nghe liền cảm thấy xương cốt nhũn ra quá nửa. Vốn đang định kháng cự, bảo hắn lấy thân thể làm trọng mà nghỉ ngơi cho tốt nhưng lúc này sao còn nói ra được nữa?
Lại là một trận ‘sột soạt’ tiếng xốc chăn lên, còn có tiếng thứ gì đó bị quăng xuống giường.
“Yên nhi –”
“Vũ Khâm, chàng, đừng – ưm –”
“Yên nhi, nàng lên trên được không? Hôm nay ta ở ngoài cũng không uống rượu gì mà không biết vì sao tay chân lại cảm thấy mềm nhũn, sợ là không thể chủ động được. Yên nhi, nàng tới đi, xem như là món quà tặng cho vi phu đêm tân hôn, được không?”
Bùi Vũ Khâm tất nhiên không biết sở dĩ hắn cảm thấy tay chân như nhũn ra là vì hít phải hơi thuốc từ sáp nến bay ra. Nếu không phải vừa rồi lúc Nghênh Phong cùng Triển Tịch còn ở đây, cửa tân phòng được mở ra thì hắn đã hít phải nhiều hơn nữa, sẽ không chỉ thấy tay chân nhũn ra như bây giờ mà đã trực tiếp mệt mỏi thiếp đi như Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt rồi.
Đương nhiên, thuốc này không có độc tính, là Hướng Nhật chuẩn bị để đuổi những người không liên quan ra khỏi phòng thôi. Về phần vì sao Giang Mộ Yên từ đầu tới cuối đều thanh tỉnh, đó là bởi vì sau khi Hồng Nguyệt bày đồ ăn ra bàn cho Giang Mộ Yên, hắn liền dùng nội lực bắn một ít bột phấn thuốc giải vào đó. Cho nên lúc Hồng Nguyệt và Thanh Thư thấy buồn ngủ, Giang Mộ Yên lại không bị ảnh hưởng gì. Dù sao Hướng Nhật tìm đến Giang Mộ Yên chính là để hỏi xem rốt cuộc sự thay đổi của nàng là thế nào, nếu nàng cũng ngủ thì không phải hắn mạo hiểm lẻn vào tân phòng vô ích sao?
Đương nhiên, nói thì có vẻ đơn giản, nhưng Hướng Nhật chuẩn bị những thứ đó cũng không dễ dàng. Đầu tiên là phải thần không biết quỷ không hay lẻn vào tân phòng, còn phải tính toán rất nhiều phương diện khác, thật sự không chỉ tốn một chút công phu. Đáng tiếc, hắn lo lắng chu đáo hết mọi chuyện như vậy cũng không thể nào ngờ được Bùi Vũ Khâm lại có một lực lượng ‘Vũ’ bí mật.
Lúc hắn thực hiện những việc này, có người thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ n đang ở một nơi bí mật gần đó theo dõi hắn. Cho nên hành động lần này của Hướng Nhật nhất định khiến hắn bị bại lộ.
Nhưng mà tạm thời không bàn chuyện này, chúng ta trở lại tân phòng đang ngọt ngào vô tận.
(R: thôi mà, bàn tiếp đi, lại đây chi vậy ==”).
May mắn có bóng đêm che dấu, nếu không, Giang Mộ Yên vô cùng khẳng định mặt nàng chắc chắn đã đỏ đến mức sắp xuất huyết. Ý của Vũ Khâm là muốn nàng leo lên người hắn sao?
Tuy là một linh hồn đến từ hiện đại, chuyện yêu đương nam nữ nên thoải mái hơn những nữ tử cổ đại này mới đúng, nhưng mà đời trước nàng cũng chưa bao giờ yêu ai nha. Giờ sống lại ở đây, không biết nên làm thế nào để khiến Vũ Khâm vui vẻ, nhất thời muốn nàng làm vậy, Giang Mộ Yên không khỏi chần chờ.
“Yên nhi, đừng sợ, ta thật sự rất khát vọng nàng. Đừng khẩn trương, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ cảm thấy rất tốt, rất đẹp! Chẳng lẽ nàng quên chúng ta là vợ chồng sao? Bắt đầu từ hôm nay, bất kể là danh phận hay tâm hồn, chúng ta đều đã trở thành duy nhất của nhau, cho nên đừng xấu hổ, đến đây đi!”
Lời nói của Bùi Vũ Khâm vẫn lửa nóng, trầm thấp như vậy, lại có thể hấp dẫn trái tim Giang Mộ Yên, khiến nàng chìm sâu vào đó.
Cuối cùng, Giang Mộ Yên cũng hoàn toàn không chống cự được mà cúi đầu xuống.
Chậm rãi, trong bóng đêm, trong phòng bắt đầu vang lên một vài tiếng thở dốc cùng rên rỉ rất nhỏ, người phát ra tiếng đó không phải Giang Mộ Yên mà là Bùi Vũ Khâm.
“Yên nhi, nàng làm tốt lắm, tiếp tục….”
Bùi Vũ Khâm phát ra tiếng hít thở tinh tế, nếu không phải thân thể vẫn cảm thấy mềm nhũn thì hắn thật sự rất muốn giành lại quyền chủ động, bởi vì Giang Mộ Yên lúc này đang đưa lưỡi liếm hạt châu trước ngực hắn.
“Ưm – a, Yên nhi –”
“Sao vậy? Khó chịu sao?” Giang Mộ Yên nhất thời ngẩng đầu, nghĩ mình đã làm đau hắn.
“Không, ngược lại, không có gì tốt hơn chuyện này. Tiếp tục, đừng ngừng! Ông trời, Yên nhi, vợ của ta, nàng làm đúng!”
Giang Mộ Yên nghe vậy thì càng cảm thấy nóng đỏ, thân thể dường như cũng trở nên mẫn cảm theo, dĩ nhiên Bùi Vũ Khâm vẫn không làm gì mà chỉ nhìn Giang Mộ Yên thôi.